Ôn Ninh điều chỉnh lại tâm tình, thu hồi bức thư, vừa định đi rửa mặt thay y phục.
Ngoài cửa Thừa Phong Các, đột nhiên vang lên tiếng Trần Vô Ưu: “Nhị tẩu, nhị tẩu đã nghỉ chưa?”
Ôn Ninh hơi sững người, quay đầu lại, liền trông thấy Trần Vô Ưu cùng Tô Lệnh Nguyệt bước vào. Nhìn thấy nàng, đôi mắt Trần Vô Ưu sáng rỡ, nhún nhảy tiến đến trước mặt nàng nói: “Cuối cùng cũng gặp được nhị tẩu rồi. Nhị tẩu quả thực là người bận rộn, mỗi ngày đều ra ngoài từ sáng sớm, tối mịt mới về. Mỗi lần muội muốn tìm nhị tẩu đều không khớp thời gian.”
Dù rằng cùng sống trong Đô hộ phủ, nhưng thời gian gần đây vì công việc bận rộn, Ôn Ninh thực sự ít khi gặp họ.
Nàng mỉm cười, vuốt nhẹ mái tóc Trần Vô Ưu, nói: “Nếu muốn tìm ta, đến Thế An Đường cũng được mà.”
“Muội không muốn đâu.”
Trần Vô Ưu bĩu môi, hiếm khi mang theo chút oán trách: “Trước đây muội nói thế nào nhị tẩu cũng không chịu nhận muội làm học trò. Trước khi nhị tẩu đồng ý nhận muội, muội sẽ không đến Thế An Đường đâu.”
“Nhị ca bao nhiêu năm không viết cho chúng ta một bức thư, giờ có thê tử rồi thì đúng là khác hẳn.”
Ôn Ninh không nhịn được, bật cười nhìn nàng.
Trần Vô Ưu đã từng nói muốn theo nàng học y, nhưng Ôn Ninh tự nhận trước khi là sư phụ, thì nàng là nhị tẩu trước đã. Vô Ưu từ nhỏ được các ca ca bảo bọc quá kỹ, dù cũng từng trải qua đôi chút gian nan, nhưng thực ra chưa phải chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5065316/chuong-293.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.