Ôn Ninh bật cười liếc mắt nhìn Xuân Hỷ đang tức đến phát cáu, nhẹ giọng nói:
“Gấp gì chứ? Những kẻ dễ dàng dao động chỉ vì đôi ba lời đồn đại, sau này chỉ cần chút gió lay cỏ động cũng có thể rút lui. Vậy thì chi bằng để những người không có tâm chí kiên định ấy tự động rời khỏi.”
Đối mặt với những lời đồn thế này, e rằng sợ hãi cũng là lẽ thường tình.
Những người vẫn kiên trì đến tham gia khảo hạch, chẳng phải họ hoàn toàn không để tâm đến lời đồn, mà là họ chọn cách lý trí hơn khi đối diện với những điều chưa thể xác thực – điều đúng đắn nhất phải là tìm hiểu rõ sự thật, chứ không phải hùa theo thiên hạ, chưa kịp thử đã vội buông xuôi.
Những kẻ như vậy, Ôn Ninh cũng chẳng hứng thú dạy dỗ.
Nàng mỉm cười nhàn nhạt, dặn Xuân Hỷ:
“Lát nữa ngươi đi cùng Hoa Dung đến cổng Thế An Đường tiễn những thí sinh rời đi. Nếu có ai hỏi chuyện về tin đồn, thì cứ nói thật. Họ có tin hay không, cứ để họ tự quyết.”
Xuân Hỷ ban đầu còn giận đến dựng cả tóc, nhưng thấy dáng vẻ bình thản của phu nhân nhà mình thì nghẹn lời, cuối cùng chỉ đành đáp:
“Dạ, nô tỳ rõ rồi.”
Trong lòng lại không khỏi thầm cảm thán, chuyện lớn cỡ nào đến tay phu nhân, cũng đều hóa thành chuyện nhỏ không đáng nhắc đến.
Phu nhân có thể giữ được tâm thái vững vàng như núi Thái Sơn sụp ngay trước mặt mà mặt vẫn không đổi sắc – e rằng cả đời này nàng cũng học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5065312/chuong-289.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.