Câu cuối cùng của Ôn Ninh cất lên rắn rỏi như tiếng chuông ngân, khí thế sắc bén tựa sấm sét.
Ôn Thư Hành vốn đã bị những lời của nàng làm cho lòng dạ rối bời, nghi ngờ liên miên—chẳng lẽ thật sự nàng đã phát hiện ra chuyện giữa hắn và Ôn Vân Nhã?! Chết tiệt! Rốt cuộc là do đâu?! Có phải lại là con tiện nhân Ôn Vân Nhã ngu xuẩn kia chạy đến trước mặt nàng khoe khoang gì đó lỡ miệng, hay từ đầu đến cuối nàng đã ngầm cho người giám sát Ôn gia rồi?!
Cũng không phải không thể! Nay nàng đã có thế lực trong tay, thậm chí còn khiến Đại đô hộ chấp nhận cưới nàng làm chính thê. Bên cạnh Đại đô hộ có biết bao nhiêu kẻ tài ba dị sĩ, nàng chỉ cần điều vài người ra tay đối phó bọn hắn, bọn hắn sao có thể chống đỡ nổi?!
Bằng không, sao nàng có thể bình tĩnh như thế giữa lúc hiểm nguy? Lại còn biết rõ cả chuyện hắn cũng nhúng tay vào âm mưu này? Cho đến khi Ôn Ninh dõng dạc thốt ra một câu—“Chất độc trên người Lam Ấu, là do ngươi hạ đúng không?!”
Ôn Thư Hành lập tức tan vỡ phòng tuyến, ngay trước mặt bao người, lảo đảo lui về sau một bước.
Trần Cẩn Bách vốn luôn theo dõi hắn sát sao, lập tức quát lớn:
“Thì ra là ngươi, tên súc sinh này! Đó là muội muội ruột của ngươi đấy! Chỉ vì muốn hại Nhị tẩu, mà ngay cả muội ruột ngươi cũng dám ra tay! Thật không bằng cầm thú!”
Tim Ôn Thư Hành như treo lơ lửng giữa không trung, theo phản xạ liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5065299/chuong-276.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.