May thay, chuyện ba mẫu tử họ rời khỏi Ôn gia từ lâu đã truyền khắp đô thành Phong Lâm, cho dù Ôn Cửu Sơn có muốn giở trò cũng không còn cơ hội, nên cũng không dây dưa thêm với Ôn Ninh. Sau khi gửi thư thông báo cho tộc nhân, bốn ngày sau liền mở từ đường, chính thức gạch tên Ôn Ninh và Ôn Dư ra khỏi gia phả.
Hôm đó, Ôn Dư cố ý xin nghỉ một ngày, cùng Ôn Ninh đích thân đến Ôn gia. Mọi việc hạ màn, Ôn Ninh hài lòng cong môi cười khẽ, còn Ôn Dư thì thần sắc có phần phức tạp, song nhiều hơn cả là cảm khái và kỳ vọng vô hạn cho tương lai.
Từ nay về sau, bọn họ cuối cùng cũng hoàn toàn thoát khỏi cái gia đình từng mang đến cho họ vô vàn thương tổn này.
Thấy Ôn Cửu Sơn nặng nề cất gia phả lại vào từ đường, Ôn Ninh mỉm cười, dắt theo Ôn Dư hành một lễ tiêu chuẩn rồi nói: “Nay mọi chuyện đã kết thúc, chúng ta cũng không quấy rầy Thành Quốc công nữa, xin cáo từ.”
Ôn Cửu Sơn sắc mặt tro tàn như chết, trông theo hai đứa con dứt khoát xoay người rời đi, cuối cùng không nhịn được nghiến răng nói: “Rồi các ngươi sẽ hối hận thôi! Các ngươi tưởng cuộc sống bên ngoài dễ dàng lắm sao? Ôn Ninh, dù ngươi có bản lĩnh đến đâu, ngươi có thể bám vào Đại Đô hộ để nuôi nương và đệ đệ ngươi được bao lâu!”
Những lời này đã kích thích Ôn Dư.
Hắn lập tức dừng bước, quay đầu lại, gương mặt trẻ trung đầy vẻ lạnh lẽo: “Sau này, ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5065287/chuong-264.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.