Ôn Ninh nhìn người đàn ông trước mắt — Trần Cẩn Phong, dường như trong khoảnh khắc đã hoàn toàn biến thành một người khác, nhất thời có chút sững sờ.
Không phải, sao câu chuyện lại đột nhiên rẽ sang hướng này vậy chứ? Hơn nữa, hắn nghe bằng tai nào mà cho rằng nàng muốn từ chối hắn?!
Đôi mắt phượng sâu thẳm, lạnh lẽo kia, giờ lại như ẩn ẩn ánh đỏ nhàn nhạt, khiến Ôn Ninh cảm giác mọi chuyện dường như đang vượt khỏi tầm kiểm soát. Nàng vội vàng lên tiếng:
“Không phải thế, Trần Cẩn Phong…”
“Trước hết đừng nói.”
Trần Cẩn Phong bất ngờ buông nốt bàn tay còn lại của nàng, rồi hai tay siết chặt, ôm nàng thật mạnh vào lòng. Đầu hắn vùi sâu nơi cổ nàng, giọng khàn đục mang theo sự mạnh mẽ, song ẩn dưới đó lại là một tầng yếu mềm khó tả:
“Ta vẫn luôn kiềm chế, sợ làm tổn thương nàng. Dù trong lòng sớm đã khát vọng được chạm vào nàng đến phát điên, nhưng vì sợ nàng nhận ra điều khác thường nơi ta, sợ khiến nàng sinh chán ghét, nên ta chỉ biết ép bản thân nhẫn nhịn. Ta nghĩ, nếu cứ như thế, nàng sẽ cảm nhận được tình ý của ta, sẽ nguyện lòng ở lại bên ta. Nhưng hóa ra, tất cả chỉ là ta đơn phương mơ tưởng.”
“Hôm nay, khi tưởng nàng đã rơi xuống vực, lòng ta như trống rỗng. Nàng có biết không, lúc gặp lại nàng, ta chỉ muốn bóp nát nàng trong vòng tay này, để nàng hòa vào xương máu ta, từ nay không thể rời khỏi, không thể biến mất trước mắt ta nữa.”
“Nàng có biết, muốn đè
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5064347/chuong-223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.