Hoa Dung ngơ ngẩn nhìn nữ tử trước mặt, chợt mỉm cười rạng rỡ nói:
“Đương nhiên là được. Nếu Ôn đại phu có thể chữa khỏi bệnh cho ta, thì mạng này của ta chính là của Ôn đại phu. Dù Ôn đại phu có bảo ta xuống đao sơn hay lên hỏa hải, Hoa Dung cũng tuyệt không nửa lời thoái thác!”
Rời khỏi biệt viện ấy, Phùng Duyệt Vi không khỏi cảm khái:
“Trước đây ta vẫn luôn nghĩ, những nữ tử ở nơi đó… đều khác chúng ta. Không ngờ, họ cũng chỉ là những cô nương trẻ như chúng ta mà thôi.”
Phu nhân nơi các đại gia đình thường ghét cay ghét đắng những nữ nhân trong chốn phong trần, mỗi lần nhắc đến đều khinh miệt cực độ, miệng chẳng rời hai chữ “hồ ly tinh”, “kẻ dụ dỗ đàn ông”, “đồ tiện nhân”.
Thế nhưng, chẳng ngờ rằng họ cũng như những người khác, có suy nghĩ riêng, có ước vọng riêng, cũng có nỗi khổ riêng.
Ôn Ninh mỉm cười nhàn nhạt:
“Đã là con người, ai cũng như ai thôi, đều đang vì sinh kế mà khổ sở cả.”
Mà trong đó, gông xiềng trói buộc trên thân nữ tử chỉ càng nhiều hơn, nặng nề hơn, cũng bất lực hơn.
Phùng Duyệt Vi lặng lẽ liếc nhìn Ôn Ninh.
Nếu nói ban đầu nàng từng thắc mắc, trong bao nhiêu nữ tử như thế, cớ sao Đại đô hộ lại chỉ chọn Ôn Ninh, thì nay, nàng đã chẳng còn mảy may nghi ngờ nữa.
Một nữ tử đặc biệt như thế, nếu nàng là nam nhân, e rằng cũng sẽ yêu mất thôi.
Phùng Duyệt Vi bật cười sảng khoái:
“Cũng phải, là ta trước kia thiển cận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5064329/chuong-205.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.