Tâm Ôn Ninh khẽ chấn động, nàng mơ hồ cảm thấy Trần Cẩn Phong có điều khác lạ.
Nàng không dám cử động, hơi chau mày vì lo lắng. Nhưng hắn lại nói, dáng vẻ kỳ quái này chẳng phải vì có chuyện gì không thuận tâm. Ôn Ninh nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể cho rằng những ngày gần đây hắn quá bận rộn, quá mệt mỏi mà thôi.
Chỉ là… bị hắn ôm như thế thật chẳng dễ chịu chút nào. Nàng do dự giây lát, khẽ nói:
“Hay là… đợi chúng ta ngồi xuống rồi chàng hãy ôm? Cứ như thế này… có chút lạ lắm…”
Người nam nhân đang ôm chặt lấy nàng im lặng trong chốc lát, rồi đột nhiên dùng sức, một tay ôm lấy đùi nàng, tay kia vẫn siết chặt nơi eo, nhẹ nhàng mà lại dễ dàng bế bổng nàng lên.
Ôn Ninh hoảng hốt, theo bản năng choàng tay ôm lấy cổ hắn, thất thanh kêu:
“Trần Cẩn Phong! Chàng làm gì vậy?!”
Trong cơn kinh ngạc, nàng chẳng kìm được mà gọi thẳng tên hắn.
Trần Cẩn Phong lại như chẳng nghe thấy, cứ thế bế nàng sải bước vào trong phòng. Nếu lúc này Ôn Ninh bình tâm quan sát, hẳn sẽ nhận ra bước chân hắn mang theo vài phần gấp gáp.
Trên trường kỷ nơi tiền sảnh, mâm cơm chiều đã được bày biện sẵn. Nhưng Trần Cẩn Phong chẳng buồn liếc nhìn, chỉ ngồi xuống trường kỷ, thuận tay đặt người trong lòng lên đùi mình, để nàng tựa lưng vào hắn. Từ phía sau, hắn siết chặt lấy vòng eo thon nhỏ của nàng, cúi đầu vùi vào hõm cổ, tham lam hít lấy hương thơm trên người nàng, dường như thế nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5064317/chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.