Ôn Ninh bước lại gần, hơi nhướng mày hỏi:
“Sao thế? Hai người đang nói chuyện gì mà ta không được nghe à?”
Địch Thanh khoanh tay trước ngực, cười híp mắt:
“Làm gì có chuyện gì mà Ôn đại phu không thể nghe? Vừa nãy Lục công tử nói, muốn bái ta làm sư phụ, nhờ ta dạy võ công.”
Ôn Ninh ngạc nhiên quay sang nhìn Ôn Dư.
Ôn Dư mím môi, viền mắt đỏ hoe, nghiến răng nói:
“A tỷ, đệ không muốn mỗi lần nhìn thấy tỷ và mẫu thân gặp chuyện lại chỉ biết trơ mắt đứng nhìn. Đệ cũng muốn trở nên mạnh mẽ, để sớm có thể bảo vệ hai người.”
Hắn biết, có những việc không thể nóng vội.
Hắn cũng không thể canh giữ bên tỷ tỷ và mẫu thân suốt mười hai canh giờ mỗi ngày.
Nhưng ít nhất, hắn hy vọng lần sau, nếu tỷ hoặc mẫu thân lại gặp chuyện, mà hắn lại có mặt bên cạnh, thì không đến mức chỉ biết đứng ngây ra đó.
Tuy hôm nay tỷ kịp thời đến nơi, nhưng nếu không có ám vệ mà người kia sắp xếp bên cạnh tỷ, thì với sức một mình tỷ, sao có thể đối kháng cả Ôn gia? Tại học đường, tuy hắn cũng học cưỡi ngựa, bắn tên và vài thứ võ thuật cơ bản,
nhưng mục đích chủ yếu vẫn là để rèn luyện thân thể, chứ không thể như người học võ thực thụ mà dùng sức mạnh để trấn áp kẻ khác.
Hắn muốn bản thân mình trở nên mạnh hơn — toàn diện.
protected text
Cái gọi là “đa nghệ bất thân”, tuổi của Ôn Dư bây giờ chính là lúc nên ra sức học hỏi mọi tri
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5064314/chuong-190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.