“Chậc, thuốc bột khiến người ta mù mắt ta còn làm ra được, huống chi chỉ là một viên độc dược nhỏ bé lại làm không được sao?”
Ôn Ninh như ác quỷ ghé sát bên tai Ôn Thư Diễn, giọng mềm mại như ru bềnh bồng:
“Đệ đệ, lần trước tên hộ vệ kia bị ta làm cho mù, chẳng phải chỉ mù có ba ngày thôi sao? Phải biết, khống chế cho kẻ khác chỉ mù có ba ngày còn khó hơn nhiều so với làm hắn mù hẳn. Ta có bản lĩnh khiến hắn chỉ mù ba ngày, thì cũng có bản lĩnh để hắn vĩnh viễn không thấy được mặt trời!
Tương tự vậy, đừng tưởng thứ ta cho đệ uống là giả dược. Dù sao, đó cũng là mạng của đệ đấy~”
“Nữa là, chết kiểu thất khiếu đổ máu, ruột đứt gan nát… đau đớn lắm đấy~”
Ôn Thư Diễn từ lâu đã bị dọa đến hồn phi phách tán, nào chịu nổi mấy lời rùng rợn như chuyện ma quái của Ôn Ninh, tức thì nước mắt nước mũi đều ròng ròng, khóc lớn:
“Ta… ta nói, xin đừng giết ta! Là ta… là ta cố ý đặt hòn đá đó ở đó, để cái ả họ Triệu… Triệu di nương ngã!”
“Diễn nhi!”
Du thị thất kinh kêu lên, kinh hoảng hơn là giận dữ.
Bà ta không ngờ, không ngờ chuyện này thật sự do đứa con trai út của mình làm ra!
Tiền ma ma thì không như Du thị, còn giữ được bình tĩnh, vội vàng lên tiếng:
“Tam cô nương, người xem người dọa công tử nhà ta thành ra thế này! Người đây là bức cung chứ còn gì nữa?! Dù việc này không phải công tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5064307/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.