“Đúng là không nhìn thấy gì cả!”
Lam Ấu nghiến răng nói: “Lúc ấy hai tên tiểu đồng căn bản không ở bên Thất công tử, sau khi Thất công tử xảy ra chuyện bọn họ mới vội vàng chạy ra! Không tin các ngươi cứ hỏi hai tên tiểu đồng đó!”
Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía Vượng Tài và Phong Thu.
Hai người họ sắc mặt chột dạ, lúc này là Phong Thu mở miệng, “Dạ… chúng tiểu nhân lúc ấy đích xác không ở bên công tử, nhưng bọn tiểu nhân ở ngay gần đó, lời bọn tiểu nhân kể về quá trình công tử rơi xuống nước đều là thật!”
Ôn Ninh lập tức hỏi: “Vậy tại sao các ngươi lại không ở bên công tử của mình?!”
Có lẽ vì ánh mắt Ôn Ninh quá mức đáng sợ, Phong Thu rụt cổ lại, đáp: “Là công tử nói muốn yên tĩnh một mình… Dạo gần đây tâm tình công tử vốn đã có phần thất thường, thường xuyên bảo bọn tiểu nhân đừng theo sau, để công tử tự hành động một mình, bọn tiểu nhân chỉ đứng chờ ở một bên mà thôi…”
Con đường này, chính là đoạn mà gần đây Triệu di nương thường đi dạo qua.
Lúc nãy khi Vượng Tài chỉ ra nơi Ôn Thư Diễn ngã xuống nước, Ôn Ninh đã phát hiện ra, chỗ hắn ngồi, chính là nơi mà Triệu di nương mỗi lần tản bộ đều sẽ dừng lại ngắm nghía, bởi vì ở đó trồng một khóm cẩm tú cầu hồng lam, hiện đang vào mùa nở rộ, hoa nở từng chùm từng chùm, vô cùng đẹp mắt. Triệu di nương rất yêu thích, mỗi lần đi ngang qua đều phải ghé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5064304/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.