Sau khi Trần Cẩn Phong và Ôn Ninh trở về Đô hộ phủ, hắn không giống như trước kia, để nàng một mình trở về viện.
Hắn xoay người xuống ngựa, đi đến bên cạnh Ôn Ninh vừa bước xuống xe ngựa, khẽ nói: “Ta đưa nàng về.”
Ôn Ninh liếc hắn một cái, khẽ gật đầu: “Được.”
Khóe môi Trần Cẩn Phong lập tức cong lên một chút.
Đây là lần đầu tiên bọn họ cùng sánh vai bước trong Đô hộ phủ, không cần để tâm đến ánh mắt của bất kỳ ai.
Địch Thanh hai tay khoanh trước ngực, lặng lẽ nhìn bóng dáng hai vị chủ tử hòa hợp vô cùng phía trước, tặc lưỡi cảm thán:
“Không dễ gì a, chủ công theo đuổi bao lâu, cuối cùng cũng khiến thái độ của Ôn đại phu dịu xuống rồi.”
Bên cạnh, Phạm Trạch liếc hắn một cái, nhàn nhạt nói:
“Ta lại thấy, Ôn đại phu vốn là người dễ mềm lòng. Người ta nói nam theo đuổi nữ như trèo núi, ta còn tưởng chủ công phải cố gắng thêm một đoạn thời gian nữa cơ.”
Địch Thanh bật cười, “Ngươi nói cũng đúng, nhưng lời này chủ công nghe chắc không vui đâu. Hơn nữa, hiện giờ ngay cả người Phùng gia cũng dòm ngó Ôn đại phu rồi, sau lưng còn bao nhiêu kẻ đang nhắm đến nàng thì chưa rõ. Nếu Ôn đại phu còn không gật đầu, e là chúng ta cũng khó mà bảo vệ nàng cho chu toàn.”
Vừa nói, trong mắt Địch Thanh lướt qua một tia hàn quang.
Tuy nhiên, lần này Phùng gia sa lưới, giới thế gia ở Tấn Quốc chắc sẽ yên phận một thời gian.
Chỉ riêng việc bọn họ to gan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5055041/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.