Ôn Ninh khẽ ngẩn ra, đưa mắt nhìn quanh một vòng mới phát hiện những người xung quanh đều đang nhìn nàng bằng ánh mắt kinh ngạc.
Ai chẳng biết trong phủ Đô hộ, Tứ công tử là người ngạo mạn bướng bỉnh, yêu ghét rõ ràng, cả phủ cũng chỉ có chủ công và tam công tử mới có thể áp chế được hắn.
Người hắn yêu quý và thừa nhận, hắn có thể bất chấp tất cả mà che chở không cần lý lẽ; ngược lại, với người hắn không thích hay không thừa nhận, hắn chịu nể mặt một chút cũng đã là kỳ tích như mưa đỏ trên trời.
Mà trước kia, trong số các chủ nhân phủ Đô hộ, người ghét nhất đám di nương ở hậu viện chính là Trần Cẩn Bách.
Đám di nương hậu viện cũng là những người không dám trêu vào hắn nhất.
Ôn Ninh vội nở một nụ cười nhàn nhạt, nói: “Tứ công tử yêu thương Vô Ưu cô nương nhất, chắc là chỉ vì cảm tạ ta đã chữa bệnh cho Vô Ưu cô nương mà thôi.”
“Thật vậy sao?”
Phùng di nương lại lẩm bẩm: “Nhưng ta nghe nói, Tứ công tử tuy có bênh người nhà, nhưng yêu ghét phân minh, dù là người giúp đỡ thân nhân hắn, hắn cũng chỉ thu liễm một chút trước mặt người đó thôi. Như khi nãy chủ động đến thăm hỏi, thật là chuyện xưa nay chưa từng có…”
Huống gì không phải là ân nhân của hắn.
Được Tứ công tử quan tâm một cách chủ động như vậy, xem ra chỉ có thân nhân và bạn bè của hắn mới có được mà thôi!
Ôn Ninh đành cười gượng, nói: “Vậy thì ta không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5055026/chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.