Ôn Ninh khựng lại:
“Vì sao?”
Trần Cẩn Phong xưa nay là một bệnh nhân ngoan ngoãn, ngoại trừ lần Ôn Ninh vì chuyện của Ôn Dư mà xin nghỉ, hắn có chút cố tình làm nũng, những lúc khác, dù bận rộn thế nào cũng sẽ trở về phối hợp cùng nàng và Tào đại phu châm cứu.
Thanh Tuyền đáp:
“Hôm qua, chủ công phái tứ công tử và Phạm thống lĩnh đi đón Hướng tướng quân ngoài thành, ai ngờ người của Hướng tướng quân lại mất tích. Sáng nay, chủ công đã tự mình dẫn người rời thành tìm kiếm, đến giờ vẫn chưa về. Nhưng chủ công vừa mới sai người truyền lời, nói với Ôn đại phu rằng, lần này ngài ấy đã mang theo Tào đại phu, sẽ để Tào đại phu châm cứu thay, Ôn đại phu không cần lo lắng.”
Chân mày Ôn Ninh càng lúc càng nhíu chặt.
Xem ra lần này, Trần Cẩn Phong thật sự đã nắm được điểm yếu chí mạng của kẻ đứng sau.
Ngay cả tướng quân dưới trướng của hắn cũng dám ra tay ám sát — kẻ này rõ ràng đã cùng đường mạt lộ, chó cùng rứt giậu!
Trước đó, Trần Cẩn Phong từng nói với nàng, hung thủ phóng hỏa Trường Minh Thư viện có thể thuộc về một trong ba nhà: Hoa gia, Phùng gia hoặc Mục gia.
Bị dồn đến bước đường cùng, rốt cuộc là nhà nào? Nàng mím môi, hỏi:
“Chủ công có gặp nguy hiểm không?”
Vừa dứt lời, nàng đã thấy tiểu đồng trước mặt đột nhiên nhếch môi, mặt mày rạng rỡ như hoa nở, ánh mắt đầy vui sướng lẫn mập mờ, cố kìm nén kích động mà nói:
“Ôn đại phu cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5055023/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.