Có lẽ vì chiều qua đã ngủ một giấc no nê, hôm sau Ôn Ninh dậy còn sớm hơn thường lệ.
Nàng đem phần bản vẽ thiết kế hôm qua hoàn tất, rồi cùng Xuân Hỷ rời khỏi Đô hộ phủ, tìm đến một lò rèn có tiếng tốt trong thành. Ôn Ninh đưa bản vẽ cho thợ rèn, mỉm cười nói:
“Sư phụ, ngài không cần biết mấy thứ này dùng để làm gì, chỉ cần chế tác đúng theo bản vẽ của ta. Giá cả dễ thương lượng. Ngài có làm được không?”
Thợ rèn nhìn tờ giấy, nhất thời ngẩn ra vì những hình thù kỳ quái. Ông ta lặng lẽ ước lượng trong lòng, rồi gật đầu:
“Chế ra thì không khó…”
“Vậy tốt.”
Ôn Ninh quả quyết nói: “Phiền sư phụ, cứ báo giá cho ta. Phải mất bao lâu mới làm xong hết?”
Thợ rèn tính toán một hồi, đáp: “Gần đây không nhiều đơn, bảy tám ngày là xong.”
Ôn Ninh nghe thế rất vừa ý.
Dù sao phía trước nàng còn nhiều việc cần chuẩn bị.
Nàng sảng khoái thanh toán tiền, sau đó lại đi dạo phố mua vài món đồ, rồi mới định ghé Ôn gia thăm Triệu di nương.
Xuân Hỷ chợt sực nhớ ra, nhắc:
“Đúng rồi, di nương, người còn nhớ không, năm ngày nữa chính là sinh thần ba mươi sáu tuổi của Triệu di nương.”
Ôn Ninh thoáng khựng lại.
Chuyện này nàng quả thực đã quên.
Không ngờ sinh thần của Triệu di nương lại trùng với Thái hậu nương nương, song địa vị và đãi ngộ lại khác nhau một trời một vực.
protected text
Tuy đạm bạc, nhưng lại ấm áp.
Ôn Ninh nghĩ một hồi, rồi đổi ý:
“Không vội đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5052064/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.