Tim Ôn Ninh đập mạnh một nhịp.
Tuy nàng biết, đây rất giống điều mà Trần Cẩn Phong sẽ nói ra, nhưng nghe xong vẫn cảm thấy có chút không chân thực.
Nàng hít sâu một hơi, cố gắng xua đi ảnh hưởng mà người trước mặt đem lại:
“Chủ công, giữa ta và ngài đã có ước định, chờ ta trị xong bệnh cho ngài, ta sẽ rời khỏi đây. Nay chứng đau đầu của ngài đã cải thiện rõ rệt, chỉ cần thêm khoảng một tháng củng cố nữa, hẳn là sẽ không còn gì đáng ngại. Nếu đến lúc đó… ta vẫn không thể nảy sinh tình cảm với chủ công thì sao……”
Ánh mắt Trần Cẩn Phong lập tức trầm xuống.
Kết cục như vậy, hắn hoàn toàn không thể tưởng tượng.
Đến khi ấy, hắn tự nhiên sẽ có cách giữ nàng lại. Nhưng lúc này, hắn không thể làm bất kỳ điều gì khiến nàng sợ hãi.
Tình cảm hắn dành cho nàng vốn đã lẫn quá nhiều khát vọng, chẳng hề thuần túy.
Song, ít nhất hiện tại, hắn muốn cho nàng một thứ tình cảm thuần khiết, và đầy tôn trọng.
Hắn buông một tay, khẽ nâng một lọn tóc nàng lên, nhẹ nhàng đặt bên môi, ánh mắt sâu thẳm không rời:
“Ôn Ninh, bất kể kết quả sau cùng ra sao, trước khi điều đó xảy đến, đừng nói những lời như vậy.”
Ôn Ninh vẫn kiên quyết:
“Ta chỉ muốn có một lời hứa từ chủ công.”
Dù sao, ở thế giới này, địa vị giữa hai người quá mức chênh lệch.
Trần Cẩn Phong dẫu sao cũng là người nói một là một.
Có lời hắn hứa hẹn, lòng nàng sẽ yên ổn hơn đôi chút.
Trần Cẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5052056/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.