Vẫn luôn im lặng từ nãy đến giờ, Hứa Cửu Tư lúc này bước lên một bước, mỉm cười nói: “Chư vị xin bớt nóng vội, chế độ tuyển chọn nhân tài mới đang trong giai đoạn hoàn thiện, chậm nhất là tháng Chín sẽ chính thức công bố thiên hạ. Chư vị đều là người học rộng hiểu sâu, hẳn đều rõ ‘thượng binh phạt mưu, công tâm vi thượng, công thành vi hạ’, huống hồ nếu thật sự động thủ, các vị cũng chỉ là uổng phí tính mạng mà thôi.”
“Tối nay, thành ý của triều đình và Đại Đô hộ, hẳn mọi người đều đã cảm nhận được, cớ sao không kiên nhẫn chờ thêm vài tháng?”
Trần Cẩn Phong sớm đã buông người bị hắn khống chế, rút kiếm bên hông, hung hăng cắm xuống đất trước mặt, giọng nhàn nhạt: “Ta tuy chỉ là một võ phu, nhưng một khi đã tiếp nhận Tấn Quốc, thì tuyệt đối không dám qua loa. Thanh kiếm này, theo ta từ ngày đầu bước lên chiến trường. Ý nghĩa của kiếm với võ tướng, chư vị đều hiểu. Hôm nay ta lấy kiếm thề trước mọi người, Tấn Quốc, tuyệt đối sẽ không phụ bất kỳ kẻ sĩ tài năng nào có chí vì nước vì dân!”
Những người có mặt, thực ra sau bài phát biểu của Lữ Nhất Văn ban nãy, đã nguôi ngoai đi nhiều.
Lúc này, trông thấy nam tử trẻ tuổi trên bậc thềm, thân hình thẳng tắp, như ngọn núi sừng sững vươn đến mây xanh, rất nhiều người do dự một chút rồi đồng loạt ném bỏ vũ khí trong tay.
Nam tử ấy—kẻ hiện đang đứng ở đỉnh cao nhất Tấn Quốc—khuôn mặt tuấn lãng phi phàm, như được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5052042/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.