Lời “phu quân” kia, hiển nhiên là ám chỉ Vương Thừa An đang theo sau bọn họ.
Ôn Ninh lập tức ho nhẹ một tiếng, nói:
“Hắn không phải phu quân ta, ngươi hiểu lầm rồi.”
“À?”
Tiểu thương ngẩn người. Nương tử này búi tóc theo kiểu phụ nhân, mà vị lang quân kia thì từ đầu đến giờ mắt chẳng rời nàng lấy một khắc – thế mà lại là hiểu lầm? Hay là… hắn vô tình phá vỡ một bí mật kinh thiên động địa?
Thấy sắc mặt vị lang quân nọ sau câu nói kia của nương tử ấy thoắt cái trầm xuống, tiểu thương chỉ hận không thể đập đầu vào quầy hàng.
Xem ra thật sự là chạm đến bí mật động trời rồi!
Ôn Ninh không muốn dài dòng, liền lấy ra mười lăm đồng tiền đặt lên sạp, đeo mặt nạ lên, mỉm cười:
“Mặt nạ này ta mua rồi.”
Dứt lời, nàng liền quay người tiếp tục bước đi.
Ôn Dư lén nhìn sang Vương Thừa An bên cạnh, rồi vội đuổi theo:
“A tỷ, chờ đệ với!”
Đúng lúc này, La di nương phía không xa đột ngột khựng lại, ngoảnh đầu, chân mày nhíu chặt, chăm chú nhìn dòng người phía sau.
La Huyên Vinh liền hỏi:
“Tiểu muội, làm sao vậy?”
La di nương mím môi, giọng lạnh lùng:
“Không sao, chỉ là… dường như nghe thấy một giọng khiến người ta chán ghét.”
“Ôi chao, muội à, ở đây người đông như kiến, âm thanh ong ong bên tai, muội còn nhận ra được giọng ai à?”
La Huyên Vinh vừa móc tai vừa bĩu môi:
“Ta lần này đưa muội ra ngoài là vâng lệnh nương muốn muội thư giãn một chút. Muội cứ thần kinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5046604/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.