“Về thôi…”
Hắn nói ra, nghe như thể muốn đưa nàng cùng trở về nhà vậy.
Mặc dù hiện tại nàng đang ở trong Đô hộ phủ, nhưng nàng chưa từng coi nơi ấy là nhà của mình.
Vì vậy, giọng điệu của Trần Cẩn Phong vừa rồi, lại khiến nàng bất giác cảm thấy lạ lẫm.
Chỉ là, nàng không biểu lộ ra, chỉ khẽ cong môi đáp:
“Được. Tuy vừa nãy ta đã nói, nhưng ta cảm thấy vẫn nên nhắc lại, lần này quả thật nhờ có chủ công thì mọi chuyện mới được giải quyết êm thấm. Chắc chắn khi biết tin, Ôn Dư sẽ rất vui mừng.”
Không chỉ vui vì có thể quay lại Trường Lạc thư viện.
Mà còn vui vì sau này, hắn có thể dựa vào học thức của chính mình, đường đường chính chính mà bước lên con đường làm quan.
Trần Cẩn Phong khựng bước, khóe môi cong cong, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn nàng:
“Vậy ngươi muốn báo đáp ta thế nào?”
Ôn Ninh: “…”
Không phải chứ, nàng chỉ thuận miệng nói một câu, có ai lại chủ động đòi công lao thế này không? Huống chi, nàng đã vì hắn và muội muội hắn mà vắt kiệt tâm sức chữa bệnh, không công cũng có khổ, lẽ nào một việc nhỏ nhoi cũng phải tính toán đến vậy?
Thấy Ôn Ninh trừng mắt nhìn mình, ánh mắt toàn oán trách, Trần Cẩn Phong khóe môi lại cong lên, nâng tay khẽ vỗ lên đầu nàng:
“Cứ để đó, không cần vội báo đáp.”
Nói rồi, hắn xoay người lên xe ngựa.
Ôn Ninh có chút ngẩn ngơ, bất giác đưa tay lên chạm vào chỗ vừa bị hắn vỗ.
Người này dạo gần đây sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5046592/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.