Quả thật là sợ cái gì thì cái đó liền tới.
Tối hôm ấy, Ôn Ninh quả nhiên mơ thấy Trần Cẩn Phong, mà nơi chốn lại chính là chiếc xe ngựa tối nay.
Nàng ngồi ở trong, không hề chợp mắt. Trong sự lay động nhẹ nhàng của xe, nam nhân từng chút một áp sát, ánh mắt phượng sâu thẳm nơi đáy mắt hắn nóng đến nỗi thiêu đốt làn da nàng bỏng rát.
Một bàn tay lớn gấp đôi tay nàng khẽ áp lên má, động tác vừa tỉ mỉ vừa ẩn chứa nguy hiểm, lướt qua sống mũi, mắt, mày, vành tai, cuối cùng dừng lại trên môi…
May thay, trước khi hắn có hành động sâu hơn, Ôn Ninh bừng tỉnh.
Khi ấy, trời mới chỉ tờ mờ sáng.
Ôn Ninh mở to mắt, nằm rất lâu trên giường, trái tim “thình thịch” liên hồi.
Trời ạ, giấc mơ này cũng quá thật đi! Nàng thậm chí như còn cảm giác được vết chai hơi thô ráp nơi đầu ngón tay của Trần Cẩn Phong.
Thật sự là… tội lỗi không sao kể xiết!
Nàng tưởng tượng ai không được, lại đi tưởng tượng thượng cấp của mình!!
Ôn Ninh lập tức bật dậy, đem cuốn 《Đô Hộ Nồng Tình Phẩm Hoa Lục – Quyển 3》 vứt hờ đầu giường tối qua nhét sâu xuống gối, tự nhủ kiếp này… không, kiếp sau cũng không mở nó ra nữa!
Phiền ở chỗ, hôm nay lại là ngày nàng phải đến châm cứu cho Trần Cẩn Phong.
Lần đầu tiên trong đời, Ôn Ninh sinh ra tâm lý muốn trốn tránh.
Nhưng bao năm hành y, nàng thật sự không thể chịu nổi việc bản thân vì mấy chuyện mơ hồ này mà lánh mặt bệnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5024199/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.