Toàn thân Trần Cẩn Phong căng cứng đến mức cơ bắp phát đau, đúng lúc ấy, xe ngựa dừng lại, giọng của xa phu truyền đến phía trước:
“Bẩm chủ công, đã tới phủ Đại Đô hộ.”
Thân thể hắn khựng lại, nhất thời không rõ trong lòng là phiền muộn nhiều hơn hay là may mắn nhiều hơn.
Chỉ là — bàn tay đặt trên gương mặt nữ tử trước mặt, vẫn chưa chịu thu lại. Ngón tay cái đặt trên đôi môi mềm mại kia vô thức ấn xuống, khiến cánh môi căng mọng ấy khẽ mở ra, lộ ra một hàng răng trắng đều và thấp thoáng đầu lưỡi hồng hồng bên trong.
Ánh mắt hắn dần trở nên nguy hiểm, rõ ràng cảm nhận được lý trí của mình đang từng chút một trượt xuống, từng chút một sa đọa… cho đến khi —
“Ưm…”
Một tiếng rên nhẹ mềm mại bất chợt vang lên từ môi nữ tử, tựa như cảm thấy không thoải mái, Ôn Ninh khẽ nhíu mày, nghiêng đầu né sang một bên, trông như sắp tỉnh lại.
Trần Cẩn Phong khựng người, bị âm thanh mơ hồ ấy khuấy động đến mức tim suýt nữa nổ tung.
Hắn nhắm mắt lại, vô cùng khó khăn mới thu tay về.
Gần như ngay sau đó, Ôn Ninh mở mắt lờ đờ, ngơ ngác nhìn quanh, chống tay vươn người một chút, giọng mềm mại hỏi:
protected text
Nhưng không ai trả lời nàng.
Nam nhân trước mặt không hiểu sao sắc mặt âm trầm đến dọa người, đôi mắt phượng như hồ sâu tăm tối, im lặng nhìn chằm chằm nàng. Có một thoáng, Ôn Ninh cảm thấy hồn mình như bị ánh nhìn đó hút vào, nguy hiểm cực kỳ.
Nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5020155/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.