Trần Vô Ưu lập tức quay đầu lại, vẻ mặt mừng rỡ nhìn về phía Tô Lệnh Nguyệt:
“Tam tẩu!”
Vừa gọi, nàng vừa bật dậy, vui mừng nhào tới:
“Tam tẩu, sao tẩu trở về cũng không báo trước một tiếng, để muội ra cổng lớn nghênh đón tẩu chứ!”
“Muội ra đón ta hay ta tự vào gặp muội thì có gì khác đâu? Chẳng qua chỉ là gặp sớm hay gặp muộn thôi mà.”
Tô Lệnh Nguyệt xuất thân từ gia đình võ tướng, tính cách vốn thẳng thắn, sảng khoái. Nàng đón lấy Trần Vô Ưu, mỉm cười đánh giá nàng từ trên xuống dưới, ánh mắt đặc biệt dừng lại trên gương mặt nàng khá lâu, cảm thán:
“Mặt muội quả nhiên khá lên nhiều rồi, chỗ mụn viêm cũng tiêu bớt. Ta nghe nói người chữa cho muội là Ôn di nương trong hậu viện — thật là do nàng ta chữa sao?”
“Đúng vậy! Tam tẩu, tất cả đều nhờ Ninh tỷ tỷ cả!”
Nhắc đến Ôn Ninh, đôi mắt Trần Vô Ưu liền sáng bừng lên:
“Tẩu không biết đâu, Ninh tỷ tỷ lợi hại lắm! Vài hôm trước muội đi ra ngoài cùng tỷ ấy, tình cờ gặp một đứa trẻ sốt cao đến mức mê man, suýt nữa thì không qua khỏi — chính là Ninh tỷ tỷ đã cứu sống đứa bé đó! Quả thực giống như thần tiên vậy!”
“Ninh tỷ tỷ”…
Ánh mắt Tô Lệnh Nguyệt khẽ lóe, mỉm cười nói:
“Muội với vị Ôn di nương kia xem ra cũng thân thiết lắm nhỉ.”
“Dĩ nhiên rồi! Nếu không phải Ninh tỷ tỷ luôn lo lắng hậu viện biết được quan hệ giữa muội và tỷ ấy, thì muội đã ngày nào cũng đến tìm tỷ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5003756/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.