Hiệu quả trị liệu mấy ngày nay khá ổn, Ôn Ninh dặn Trần Cẩn Phong tiếp tục uống thuốc và châm cứu, sau đó lui về một bên, nhường chỗ cho Tào đại phu.
Cũng chẳng rõ từ khi nào, mỗi lần Tào đại phu đến châm cứu cho Trần Cẩn Phong đều im lặng không nói lấy một lời, khiến Ôn Ninh thỉnh thoảng lại quên mất sự tồn tại của ông ta.
Trong lúc chờ đợi, Ôn Ninh lại tự mình lật sách y học ra xem, thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc mắt nhìn sang.
May mà hôm nay, người kia không còn như mấy lần trước, dùng ánh mắt tỏ vẻ hoài nghi thái độ hành y của nàng nữa. Mỗi lần nàng quay đầu nhìn, cũng không còn chạm phải ánh nhìn của hắn.
Hai khắc trôi qua rất nhanh.
Buổi điều trị hôm nay cũng xem như suôn sẻ, Ôn Ninh thu dọn xong đồ đạc, chợt như nhớ ra gì đó, mỉm cười nói:
“Nói ra thì, ta còn phải cảm tạ chủ công một tiếng.”
Nam nhân lạnh lùng cả buổi tối khẽ nghiêng đầu nhìn nàng, hỏi:
“Cảm tạ vì chuyện gì?”
“Hôm nay khi ta trở về, thấy phủ Đình úy bắt Trình phủ doãn.”
Ôn Ninh mỉm cười nói:
“Trước kia chủ công từng nói sẽ cho ta một lời giải thích, quả nhiên là người nói được làm được.”
Trần Cẩn Phong hơi nhướng mày, vừa chỉnh lại y phục vừa nhàn nhạt nói:
“Trình Thiên Mục đức không xứng chức, dù không có chuyện của ngươi, cũng sớm muộn gì phải động đến hắn.”
Ý ngoài lời là: ra tay với hắn chẳng phải chỉ vì ngươi, đừng tự mình đa tình.
Ôn Ninh dày mặt đáp:
“Ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5003754/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.