Một bên, Tào đại phu đã quên luôn cả việc hóng hớt những “bí mật kinh thiên” giữa Đô hộ và Ôn di nương, chỉ kinh ngạc nhìn Ôn Ninh.
Ôn di nương này bề ngoài trông mềm mại yếu đuối, thật không ngờ bên trong lại mạnh mẽ, quyết đoán đến thế.
Lý lẽ là như vậy, nhưng trên đời này, có ai lại không mong tìm được một người để nương tựa? Nếu có thể dựa vào người khác, ai lại muốn tự mình chống chọi giữa phong ba mưa gió? Trần Cẩn Phong lặng lẽ nhìn Ôn Ninh, hồi lâu sau mới rũ mắt xuống, nhàn nhạt nói: “Ngươi muốn đến y quán khám bệnh, cứ đi. Không cần phải đến xin ý kiến ta.”
Ôn Ninh vội nở nụ cười ngoan ngoãn: “Hiện tại thiếp vẫn còn ở trong Đô hộ phủ, chỉ là lo ngại nếu lại có chuyện giống vụ Phùng Cửu lần trước, e sẽ khiến chủ công thêm phiền.”
Trần Cẩn Phong không nói gì, chỉ nhàn nhạt cười khẽ, như thể đang nói — ngươi mà cũng biết lo chuyện đó sao?
Nhưng Ôn Ninh không bận tâm. Dù sao thì nàng cũng đã báo cáo qua rồi. Thấy cây hương tính giờ đã sắp cháy hết, nàng vừa định thu dọn đồ đạc thì Trần Cẩn Phong đột nhiên lại cất tiếng: “Hiện giờ ngươi đang chữa bệnh cho ta, ta cũng nên đưa ngươi một khoản thù lao. Lát nữa, ngươi có thể đến tìm Văn Tư nhận lấy.”
Lời này hắn nói một cách hờ hững, không thèm nhìn nàng một cái, như thể chỉ là tiện miệng nhắc đến mà thôi.
Ôn Ninh thoáng sửng sốt, nhưng rất nhanh đã mỉm cười rạng rỡ: “Không cần đâu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5003747/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.