Rất nhanh, Văn Tư đã mang phương thuốc mà Hoắc thần y kê trước đó tới. Ôn Ninh xem cẩn thận một lượt, phát hiện các vị thuốc được dùng đều là Long đởm, Câu đằng, Cát căn, Thạch cao… những vị thuốc có tác dụng thanh nhiệt giải độc, cùng với Xuyên khung – vị thuốc thường dùng để trị đau đầu.
Xem xong, Ôn Ninh nói: “Phương thuốc này quả thật đúng bệnh, nhưng Hoắc thần y lại bỏ sót một vấn đề vô cùng trọng yếu.”
Hứa Cửu Tư lập tức hỏi: “Vấn đề gì?”
“Nếu phương thuốc này dùng để trị người vừa mới phát bệnh, thì là một bài thuốc hay, uống vào đảm bảo khỏi hẳn.”
Ôn Ninh nói tiếp: “Nhưng chủ công đã mắc chứng đau đầu này hơn mười năm rồi. Có câu, ‘sơ bệnh tại kinh, cửu bệnh nhập lạc’, bệnh kéo dài, tà khí đã ứ đọng sâu trong hai kinh Thiếu Dương và Dương Minh. Muốn trị tận gốc chứng bệnh của chủ công, trước hết phải loại trừ những ứ tắc trong kinh mạch. Nếu không, dù uống bao nhiêu thuốc, cũng chỉ là trị phần ngọn mà thôi.”
Hứa Cửu Tư nghe xong mà mơ hồ: “Cái gì mà sơ bệnh tại kinh, cửu bệnh nhập lạc, sao ta chưa từng nghe qua?”
Tuy hắn không phải đại phu, nhưng vốn dĩ hiểu biết rộng, cũng biết ít nhiều về y lý.
Câu “Sơ bệnh tại kinh, cửu bệnh nhập lạc” là do danh y Diệp Thiên Sĩ thời Thanh đề xuất. Đông y vốn rất coi trọng kinh nghiệm lâm sàng, thời đại này tuy đã biết hiện tượng “bệnh kéo dài, vinh vệ vận hành trì trệ”, nhưng khái niệm “bệnh lâu thì huyết ứ”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5003743/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.