Ôn Ninh cũng không để tâm, bước vào trong ngồi xuống, nói:
“Chờ chủ công trở về, phiền ngươi báo cho ta một tiếng.”
Văn Tư thấy Ôn Ninh hòa nhã dễ gần như vậy, dường như có chút kinh ngạc, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, chỉ mỉm cười đáp ứng, châm cho nàng một ấm trà mới rồi lui ra khỏi phòng.
Vừa ra đến bên ngoài, tiểu tư khác trong Thừa Phong Các là Văn Quy liền vội kéo hắn qua một bên, len lén liếc nhìn căn phòng vẫn sáng đèn, thấp giọng nói:
“Đó dù sao cũng là di nương trong hậu viện của chủ công, nghe nói lần này còn tới chữa bệnh cho ngài, ngươi cứ thế mà đặt người vào phòng nghỉ của hạ nhân bọn ta à?!”
Tuy nói vậy, phòng nghỉ của bọn họ rất sạch sẽ, ngày nào cũng được quét tước cẩn thận, nhưng dẫu sao cũng không hợp lễ nghi cho lắm!
Văn Tư vẻ mặt bất đắc dĩ:
“Ta cũng đâu còn cách nào, chẳng lẽ để nàng ngồi chờ trong phòng của chủ công? Thư phòng cũng không được, chủ công xưa nay ghét nhất là người ngoài đặt chân vào chỗ của ngài. Trước kia Hoắc thần y đến chờ chủ công, cũng nghỉ ở căn phòng này đấy thôi.”
“Cũng phải…”
Văn Quy cũng tỏ vẻ khổ não:
“Chủ công chỉ nói rằng tối nay Ôn di nương sẽ tới, chứ chẳng hề căn dặn phải đối đãi thế nào…”
Thôi thì, địa vị của Ôn di nương trong lòng chủ công, chắc cũng chẳng cao hơn Hoắc thần y là bao.
“Ê, ngươi nói xem, Ôn di nương này thật sự có thể trị bệnh cho chủ công sao?”
Văn Quy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5003741/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.