Bách tính đứng xem đều không khỏi rì rầm bàn tán.
Phải đấy, ngỗ tác chẳng phải đã nói trên người tiểu lang quân không có vết thương nào rõ rệt khác sao? Nếu không phải vì vết thương sau đầu mà chết, thì rốt cuộc là vì nguyên cớ gì? Ánh mắt Ôn Ninh lạnh lẽo, nàng bước lên che chắn trước mặt Ôn Dư, từ trên cao nhìn xuống A Cát:
“Ta lại hỏi các ngươi một lần nữa, các ngươi có dám thề rằng, vết thương sau đầu Phùng Thành Huy là do hắn ngã xuống đất va phải hay không?”
“Đúng vậy!”
A Cát lập tức lớn tiếng:
“Chuyện đó là ta và A Tường bốn mắt nhìn thấy rõ ràng!”
A Tường bên cạnh tuy không lên tiếng, nhưng hiển nhiên cũng ngầm thừa nhận.
“Nhưng tại sao,” Ôn Ninh đột ngột quát lớn, “vết thương sau đầu của Phùng Thành Huy lại chảy rất ít máu! Thậm chí chỉ nhuộm đỏ một chút ở cổ áo!”
“Vết thương đó máu thịt be bét, rõ ràng là vỡ ra một lỗ lớn. Một người bình thường nếu bị ngã đến mức ấy, máu hẳn đã chảy lênh láng đầy đất! Áo lưng sau thể nào cũng bị máu nhuộm thành một mảng lớn!”
“Nếu ta đoán không sai, hiện trường vụ án chắc cũng chẳng có bao nhiêu máu của Phùng Thành Huy, đúng không?”
Nói đến đây, Ôn Ninh đột nhiên quay sang nhìn một nam tử khoảng hơn bốn mươi tuổi, mặc áo bào xám trắng, dáng dấp nho nhã, đang đứng cạnh thi thể Phùng Thành Huy. Ánh mắt nàng sắc bén:
“Ngươi mặc áo bào dùng chung của các tiên sinh trong Trường Lạc thư viện! Ngươi là người của Trường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5003731/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.