Xuân Hỷ vội vã chạy đến bên Ôn Ninh, khẽ giọng hỏi:
“Di… di nương, giờ phải làm sao?”
Nha đầu vốn tưởng chỉ cần giao chuyện này cho Phương tổng quản là xong, đâu ngờ di nương lại tự mình gánh lấy một việc nguy hiểm đến vậy!
Nếu tìm không ra kẻ đã đột nhập đêm nay, thì biết kết cục sẽ ra sao? Ôn Ninh trấn định lại tâm thần, thấp giọng nói:
“Chỉ cần kẻ đó ở trong đám người này, ta nhất định nhận ra.”
Trong thời gian ngắn ngủi như vậy, hắn hẳn chưa kịp bỏ trốn.
Dù có trốn, nếu là người đang trực đêm nay, ắt sẽ bị nghi ngờ!
Nàng bước đi, dưới ánh mắt chú mục của mọi người, từ tốn tiến về phía đám đông.
Người trong Đô hộ phủ đều được huấn luyện nghiêm chỉnh, đứng tuy san sát nhưng vẫn ngay hàng thẳng lối.
Thị vệ tập trung ở nửa bên trái, gia nhân đứng bên phải, từng hàng từng lớp chỉnh tề.
Ôn Ninh trước tiên rẽ về phía trái, vừa chậm rãi đi, vừa lặng lẽ vận dụng khứu giác.
Nàng vốn nhạy bén với mùi dược hương, gần như đã khắc vào xương tủy — chỉ cần ai từng chạm qua dược liệu, dù hương vị phảng phất, nàng vẫn có thể nhận ra.
Thiên lý quang, nhẫn đông đằng và tần giao đều là vị thuốc thanh nhiệt giải độc, tiêu viêm giảm đau. Ba thứ dùng cùng lúc, phần nhiều là để trị bệnh ngoài da, hoặc giảm ngứa, sưng tấy trên thân thể.
Ôn Ninh toàn tâm nhận biết, nhất thời quên để ý ánh mắt xung quanh.
Cách đó không xa, Trần Cẩn Bách chau mày, khẽ hừ:
“Xem bộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5003700/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.