Ôn Ninh bất giác nín thở, khẽ đưa tay rút chiếc gối cứng dưới cổ ra.
Tạ ơn trời đất, ở thời cổ gối đều làm bằng gỗ hoặc sứ cứng.
Tuy rằng đêm nay nàng khó ngủ, phần lớn là do không quen dùng loại gối cứng này, nhưng giờ phút này, nàng quyết định bỏ qua mà tha thứ cho nó.
Khi người đàn ông kia lén lút bò vào phòng, Ôn Ninh liền canh chuẩn thời cơ, bất ngờ ngồi bật dậy, vung mạnh chiếc gối cứng ném ra, trúng ngay bả vai hắn, đồng thời quát lớn:
“Đây là Đô hộ phủ, kẻ nào gan to như vậy!”
Kẻ kia hoảng hốt giật mình, rất nhanh bên ngoài vang lên giọng của Xuân Hỷ:
“Di nương? Xảy ra chuyện gì vậy ạ?”
Ôn Ninh lập tức lớn tiếng:
“Xuân Hỷ, mau ra ngoài gọi người!”
Nghe vậy, gã đàn ông nào còn dám nấn ná, luống cuống trèo ngược qua cửa sổ, chỉ chốc lát đã biến mất vào màn đêm.
Ôn Ninh vội bước đến bên cửa sổ, chỉ thấy then khóa bên trong đã bị phá hỏng.
Nàng điều hòa lại hơi thở, chợt nhận ra trong làn gió nóng thổi vào, thoang thoảng mùi dược hương —
Là… vị của thiên lý quang, nhẫn đông đằng và tần giao.
Chẳng bao lâu, hai thị vệ chạy vào, rồi La di nương cũng vội vã đến, y phục tuy giản dị hơn ban ngày nhưng vẫn giữ vẻ đoan trang. Bên cạnh nàng ta là một hàng tỳ nữ, cùng mấy nữ nhân dung mạo mỗi người một vẻ, đều mang phong tình khác biệt.
Đó chính là những tiểu thiếp khác trong hậu viện của Trần Cẩn Phong.
Trong số ấy có cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5003698/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.