Chỉ là đối phương biết diễn, nàng đây cũng không kém gì.
Ôn Ninh lập tức bày ra vẻ cảm kích đến rưng rưng, “Tạ ơn Trình tỷ tỷ.”
Nguyên chủ vốn là người nhỏ tuổi nhất trong số các nữ nhân nơi hậu viện, thường ngày đối diện họ đều giữ dáng điệu e dè, ngoan ngoãn như thế.
Đứng bên cạnh, La di nương dung mạo đoan trang, sáng rỡ, trên người mặc bộ áo váy lưng cao màu bảo lam, vừa thanh nhã vừa chỉnh tề. Lúc này nàng cũng khẽ gật đầu:
“Huệ Ngọc nói không sai, Ninh nhi nên chuyên tâm tĩnh dưỡng mới là trọng.”
Huệ Ngọc — chính là khuê danh của Trình di nương.
Ôn Ninh lập tức lại lộ vẻ cảm kích nhìn sang La di nương.
Đáy mắt Trình Huệ Ngọc thoáng hiện tia chế nhạo sâu hơn — Ôn Ninh vẫn ngu xuẩn như trước, chỉ e có ngày chết rồi vẫn còn ôm lòng cảm kích nàng.
Nghĩ vậy, khóe môi Trình di nương lại càng cong cao. Nàng khẽ vén tay áo, động tác tao nhã, cầm lấy chiếc bát sứ xanh trong tay nha hoàn bên cạnh, giọng mềm mại:
“Muội muội vốn thân thể yếu, hôm qua lại chịu một phen khổ, thật đáng thương. Tỷ đây đặc biệt lấy nhân sâm người nhà đưa tới, hầm thành canh sâm để bồi bổ cho muội.”
“Muội đã dậy rồi thì nhân lúc còn nóng mà uống.”
Vừa nói, nàng vừa ân cần ngồi xuống mép giường, còn tự tay múc một muỗng canh sâm vàng óng, nhẹ thổi nguội rồi đưa đến sát môi Ôn Ninh.
Khóe mắt Ôn Ninh khẽ giật.
Không cần nghĩ cũng biết — bát canh này tuyệt đối không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5003696/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.