Trải qua mấy ngày đêm đi đường, Lý Ánh Tương vẫn trong trạng thái mê man, thẳng đến một ngày, xe ngựa dừng lại trước một dinh thự to lớn lộng lẫy. 
Khi nàng tỉnh lại, phát hiện mình đang mặc hỉ phục của tân nương, đang nằm trên giường, nàng hoảng sợ lập tức nhảy dựng đứng dậy. Người đầu tiên nàng nhìn thấy chính là kẻ mang ánh mắt mê đắm trên khuôn mặt dữ tợn, Phùng Quý Phúc, hắn cũng đang mặc bào phục của tân lang, nàng hoảng sợ "Ngươi sao có thể?" 
"Sao có thể? Người của ta đã sớm điều tra ra hành tung của nàng, nhưng nàng cũng thật lợi hại, tránh ở trong dược trang, không hề ra ngoài. Sau ta lại biết được chân nàng bị thương nên quyết định để nàng lưu lại cừu gia, để bọn họ chiếu cố nàng, để nàng toàn vẹn sẵn cho ta!" (Kat: "cừu gia" tức là gia đình mà mình oán hận, tranh chấp.) 
"Cái gì?" 
"Dù sao, ta cũng chỉ cho Quý gia một tháng, đến lúc đó ngươi không đi ra, ta liền đến cửa đòi người" Hắn ngừng lời, đột nhiên muốn ôm lấy nàng, "Lúc này nói chuyện thật mất vui, một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng a!" 
"Không cần, ta không cần!" nàng mạo hiểm, lảo đảo chạy ra khỏi phòng. 
"Chiết tiệt, bắt lấy nàng ta!" Phùng Quý Phúc quát tên nô bộc ngoài cửa. 
Lý Ánh Tương chạy loạn lung tung trong phủ đệ huy hoàng kim bích, dưới tình thế cấp bách, nàng chạy vào một gian phòng đèn đuốc sáng trưng, trong phòng trưng bày vài bức tranh mỹ nhân lớn hỏ. Nàng nhận ra bức họa của mình xếp hạng thứ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-van-an/1526564/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.