Trên núi tĩnh lặng bỗng nhiên vang lên âm thanh tiếng người nói, hơn nửa thanh âm này rất quen thuộc, là quản sự! 
"Nơi này có dấu vết gỗ vụn, nhanh đến tìm xem!" 
Được cứu trợ! Quý Duy Lễ vừa nghĩ, vừa cố gắng đi đến bên Khang Mộc Vân. 
"Thiếu chủ? Trời ạ, là thiếu chủ. Mọi người mau tới đây, ta nhìn thấy thiếu chủ!" 
Sau tiếng kinh hô, gần mười người trong Quý gia xuất hiện, họ rất nhanh đến bên cạnh chủ tử "Thiếu chủ, người bị thương?" 
Vài người đến bên cạnh thiếu phu nhân. Họ nhìn thấy những mảnh vỡ của chiếc xe đẩy bên cạnh, vài mảnh còn lưu lại một đầu dây thừng đã đứt đoạn. Phần còn lại của dây thừng đang được thiếu phun nhân gắt gao nắm lấy, máu tuôn trào từ tay nàng thấm xuống tuyết. Mỗi người đều lộ ra biểu tình khó tin. 
"Là thiếu phu nhân kéo thiếu chủ xuống núi?" 
Bọn họ vô cùng cảm động, nàng chỉ là một nữ tử a. Mỗi người hốc mắt đều phiến lệ. Quý Duy Lễ nhìn thấy cảnh nàng nằm trên tuyết, trong đầu lại hiện ra câu nói … 
"Ta tuyệt sẽ không để cho ngươi một mình ngã xuống, ngươi ngã ta cũng ngã …" 
Hắn nhìn gương mặt tái nhợt của nàng, kích động kêu to "Mau, mau đưa nàng về sơn trang!" Tiếp theo vội vàng cởi áo choàng mà nàng đã phủ thêm cho hắn. 
"Vâng, thiếu chủ! Xe ngựa đến gần đây." Quản sự quay đầu hô to, một bên ngồi xổm xuống, thật cẩn thận gỡ tay thiếu phu nhân khỏi đoạn dây thừng, nhưng nàng mất đi ý thức mà vẫn gắt gao nắm chặt, không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-van-an/1526556/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.