Quý Duy Lễ nhận ra điểm không đúng, cảm thấy thật buồn cười. Hắn có thể hoàn toàn xác định lão thiên gia lại trêu đùa hắn. Hắn đã thành tàn phế, lần này, hắn sẽ không tính thỏa hiệp. Nếu mọi người trong nhà hắn đều nói ông trời an bài luôn có đạo lý, như vậy lúc này đây, hắn lại cưới sai vợ. Hắn thật trông mong lão thiên gia sẽ tính thế nào đây! Nàng khó hiểu nhìn vẻ mặt đột nhiên trở nên kì quái của phu quân. Nhất là đôi mắt đen láy, đăm chiêu. Đột nhiên cảm thấy toát ra không khí lành lạnh, nàng không tự chủ được rùng mình một cái. Quý Duy Lễ đi thẳng tới trước gương, soi mình vào gương, cũng không quay đầu lại gọi một tiếng "Hàn Chi Đồng." Ai? Khang Mộc Vân trừng mắt nhìn, quay đầu nhìn quanh, trong phòng không phải chỉ có hắn cùng nàng? Quý Duy Lễ nhìn điệu bộ buồn cười và ánh mắt mờ mịt của nàng trong gương, cười lạnh "Ngươi biết tên họ phu quân mình kêu thế nào không?" Người này không phải là ăn sai dược, ngay cả tên mình cũng hỏi? Nàng cố nín cười trả lời "Phu quân tên là Phùng Quý Phúc." (Kat: ha ha, tỷ ở đóa mà cười, sắp mếu tới nơi roài đóa) Gương mặt lãnh khốc hiện chút vẻ cười lạnh "Nhưng nơi này là Quý gia Ngọc Tuyền dược trang, bản thiếu chủ tên Quý Duy Lễ." Cái gì?! Nàng thiếu chút nữa miệng sùi bọt mép trực tiếp ngã xuống đất. Ba hồn bảy vía đều đã bay bỏ lại nàng xụi lơ trên ghế. Bất chợt, nàng đột nhiên nhớ tới cảnh hỗn loạn ở trà lý. Xong rồi! Nàng nhảy dựng khỏi ghế, cầm lấy tay hắn líu ríu nói "Làm sao bây giờ? Hàn cô nương khẳng định bị đưa đến Phùng phủ." Hắn cười lạnh "Tính canh giờ, giờ này Hàn cô nương vừa đến Phùng phủ, nhưng gã Phùng Quý Phúc nổi tiếng háo sắc, nàng hẳn là cũng đã bị hắn đưa vào viên phòng." Phải không? Nàng túa mồ hôi lạnh "Kia phải làm sao bây giờ, nàng mới là thê tử của ngươi!" Hắn phóng ánh mắt sắc bén về phía nàng "Theo ta bái đường động phòng là ngươi." Hắn không muốn nàng để chuyện này ồn ào ra bên ngoài, muốn giấu nhẹm chuyện đi. Hắn muốn sai liền sai sao? Nàng vội lắc đầu "Không thể như vậy." "Không thể? Cho dù không là vì chính mình, ta cũng phải nghĩ cho mặt mũi của dược trang, càng nói ở đây Phùng gia và Quý gia vốn là kẻ thù truyền kiếp, Phùng Quý Phúc tuyệt sẽ không bỏ qua cơ hội đạp hư thể diện Quý gia." Hắn tin chắc rằng Phùng Quý Phúc một khi phát hiện lấy nhầm người, nhất định sẽ đem Hàn Chi Đồng ăn sạch sẽ rồi cố ý đuổi về. Nghĩ tới đây, con ngươi đen hiện lên tia bén nhọn "Cho dù hắn muốn lui, ta cũng không có lý do thu. Huống chi, nhất nữ không phụ nhị phu, giáo quy này thiên kim phía nam hẳn cũng biết." Cũng là gả cẩu tùy cẩu, lấy chồng theo chồng, nàng bước theo Quý Duy Lễ đang hướng ra phía cửa "Nhưng nàng sẽ cảm thấy thật không hay ho gì. Nhận lời người này lại gả cưới cho kẻ khác." Vẫn là cảm thấy thực hoang đường. (Kat: đoạn này ta chém.) Hắn bỗng dưng quay đầu, trong mắt bốc hỏa khiến nàng sợ tới mức vội vàng đứng yên tại chỗ. "Ngươi sao biết nàng có cảm thấy không hay ho hay không? Cũng có nữ nhân tình nguyện gã cho kẻ giàu có ác bá chứ không chịu gã cho một kẻ tàn phế, làm cho người ta cười nhạo cả đời!" Điểm này, hắn cảm thấy có chút đau đớn. Theo ý hắn sao? Nàng sẽ không theo, trời ạ, nàng đang nghĩ cái gì vậy? Nhìn bộ giạng ngu ngốc, còn đem gõ đầu mình của nàng, hắn lại cười nhạt, đây là ông trời sặp đặt kiểu gì? "Tóm lại, hôn sự này là bà nội ta vừa đấm vừa xoa mà nên, ta bị bách mới đáp ứng, không nghĩ lại bái đường một lần nữa." Khó trách hắn một chút cũng không để ý! Thật là, dù sao là người khác buộc hắn kết hôn, cho nên cưới ai với hắn không quan trọng. Nàng ói ra một hơi dài "Hảo, ta biết, ta sẽ nuốt xuống chuyện này. Nhưng ta nói thẳng luôn, sau này người trong nhà phát hiện, chỉ trích ta biết chuyện mà không báo, ngươi phải gánh lấy trách nhiệm." Giấy không gói được lửa a! "Ngươi có thể đem trách nhiệm giao cho ta, dù sao, ngươi là nữ nhân." Hắn vẻ mặt khinh thường xoay người bước đi. (Kat: nữ nhân! Nữ nhân thì sao chớ? Lễ ca: trừng mắt. Kat: cúi đầu câm nín.) Có ý tứ gì? Nàng cũng không có đem vấn đề quăng hết cho hắn khiêng, làm gì đối với "nữ nhân" phản ứng ác liệt như thế! Nàng còn muốn theo sau hắn nhưng lúc đó có hai nha hoàn vào phòng, một trong hai người cầm theo một bộ váy hồng tựa hỉ phục hướng nàng "Thiếu phu nhân hảo." Nàng ngẩn người, làm sao bây giờ, thật muốn nàng giả mạo thiên kim đại tiểu thư? Nhưng nghĩ tới đôi mắt lạnh của Quý Duy Lễ, nàng thực ngoan ngoãn để cho hai nha hoàn giúp mình thay trang phục. Một lão nô bộc theo lễ nghi vào bẩm chuyện đồng thời lấy tân phòng sàng đan đi, Quý Duy lễ ngay lập tức qua thư phòng thẳng đến chính sảnh. (Kat: tân phòng sàng đan: ờ là chăn trải trên giường tân hôn, để kiểm tra xem tân lang tân nương có … động phòng hay chưa.) Hỉ chướng vẫn đang treo cao trong chính sảnh, không khí ngưng trệ, Quý Duy Lễ khuôn mặt tuấn mỹ lầm lì. Quý Tinh Tinh khẽ ngáp. Đều là tại ca ca làm hại! Tối hôm qua nàng chờ đến hơn phân nửa đêm mà thủy chung không nghe đến nửa điểm âm thanh mây mưa động phòng! (Kat: Tinh tỷ, là tỷ nhiều chuyện hay BT đây? Tinh tỷ: cả hai ah!) Nàng một bên thầm oán, một bên dựng tai nghe Quý gia tổng quản báo cáo tin tức vừa mới nghe được trong thành. Đội đón dâu trên đường gặp thổ phỉ cuồng bạo giết chóc. Mụ mụ, nha hoàn, hộ vệ của Phùng gia và Quý gia bị truy giết, của cải đều bị cướp hết. Thậm chí việc vui của Phùng gia cũng không thành. Kiệu hoa của tân nương Phùng gia rơi xuống vực không rõ tung tích, xem ra là lành ít dữ nhiều. Nha môn hiện đang đuổi bắt bọn thổ phỉ, hy vọng có được tin tức tốt. Về phần hôm qua, vài tên nâng kiệu may mắn thoát được nhưng lại không lưu lại, ngay tối hôm qua đã trở về Giang Nam. Tổng quản báo cáo xong, Quý Nhân Hào cho lui, còn chỉ thị tổng quản đối với người nhà những người thân của người gặp nạn phải trợ cấp, an ủi mất mát của họ. Tổng quản nhận mệnh chắp tay rời khỏi. "Làm người sớm tối họa phúc, con, ngươi xem ra còn may mắn." Quý Nhân Hào cảm thán nhìn con trai tuấn mỹ "Hiện tại nên nói chuyện ngươi và con dâu." Nói đoạn, ông liền liếc mắt nhìn nữ nhi tinh quái của mình. Quý Tinh Tinh thè lưỡi, vội vàng đứng dậy dựa bóng lão Cao Hồng bên cạnh, làm nũng nói: "Bà nội, ngươi mau nói với cha là ngươi muốn ta đi xem thôi." "Đối, là ta." Cao Hồng năm nay đã sáu mưới, vẻ mặt nghiêm cẩn, cá tính tương đối cường hãn. Bà dùng sinh tử của bản thân mới bức được cháu trai duy nhất gật đầu cưới vợ. Nhưng mà hắn hiển nhiên là còn chưa đạt được hết yêu cầu của bà. "Nương, còn nhiều thời gian, người cho Duy Lễ và con dâu một chút thời gian bồi dưỡng tình cảm …" Tào Huyên nhìn vẻ mặt không đổi của con trai lại nhìn đến tân phòng sàn đan mà đại nương đem đặt trên ghế. Bà đã rõ ràng nhận ra con trai vẫn chưa cùng con dâu viên phòng mới có thể chọc bà bà nổi giận như vậy. "Đúng vậy, nương." Quý Nhân Hào nhịn không được vì con mà nói. "Chúng ta cho hắn thời gian còn chưa đủ? Lý gia từ hôn đã hai năm, trong khoảng thời gian này, hắn còn chưa hết đau lòng? Bị từ hôn thì sao, cô nương trên đời này đã chết hết đâu!" Cao Hồng trừng đôi mắt tinh nhuệ với tôn tử nãy giờ vẫn không lên tiếng. Quý Duy Lễ nhìn chằm chằm lại "Cho nên, bà nội muốn ta cưới vợ, ta đã cưới." "Nhưng ngươi rất rõ ràng ý của bà nội muốn gì, ngươi dù sao cũng là con trai độc nhất của Quý gia cũng nên biết trách nhiệm của mình." Đối mặt với bà nội trong mắt tràn lửa giận, hắn hơi nhếch cánh môi, vẻ mặt lạnh lùng. "Ngươi không chạm vào nàng, liền cho thấy ngươi trong lòng vẫn nhớ tới Lý Ánh Tương, kẻ chê ngươi tàn phế mà không lấy. Ngươi như thế nào lại không có chí khí như vậy?" Bà thật tức tận tâm phổi. Quý Duy Lê sắc mặt ác liệt, còn chưa kịp đáp trả thì vừa vặn lúc Khang Mộc Vân đến phụng trà. Hắn thảng thốt nhìn nàng vẻ mặt sửng sốt, điểm chút nga mi, đôi mắt sáng rỡ, màu da hồng nhuận lộ vẻ khuynh quốc sắc. (Kat: ý là rất đẹp ah) Nhưng rất nhanh, hắn lập tức hoàn hồn, ánh mắt trở nên lãnh đạm. Khang Mộc Vân ở giữa hai nha hoàn cùng đi vào chính sảnh, không nghĩ tới mình đến không đúng lúc. Cước bộ dừng lại, nàng nhìn sắc mặt xanh mét của Quý Duy Lễ, nguyên lai trong lòng hắn có Lý Ánh Tương! Khó trách hắn đêm qua không chịu chạm vào nàng. "Nương, đừng làm cho con dâu vào cửa ngày đầu tiên đã bị sợ hãi." Tào Huyên vội vàng đứng dậy, cười khanh khách hướng con dâu, xem nàng kiều nhỏ tinh tế, xinh đẹp thiên tiên, làm người ta kinh diễm. Quý Nhân Hào cũng lấy ánh mắt thúc giục con, muốn hắn đi đến cạnh con dâu. Quý Duy Lễ tâm không cam lòng tình không muốn đi đến bên cạnh Khang Mộc Vân. Chỉ thấy nương lại nháy mắt với hắn, muốn hắn giới thiệu nàng với mọi người, còn không quên ý bảo nha hoàn thay trà, hảo chuẩn bị kính trà. Hắn hơi nhếch môi, nhìn vẻ mặt không yên của nương tử, hờ hững nhất nhất hướng nàng giới thiệu người nhà, nhìn nàng lo sợ bất an hướng trưởng bối kính trà. Cao Hồng soi mói đôi mắt, nhìn chằm chằm khuôn mặt cháu dâu hồi lâu. Bởi vậy không chú ý tới bàn tay nàng có bao nhiêu thô ráp, tiếp theo vừa lòng gật đầu. Cháu dâu mắt ngọc mày ngài, là một tiểu mỹ nhân với đôi mắt tròn, long lanh đen nháy, con ngươi hơi đảo qua đảo lại do quá khẩn trương. Bộ đồ mượn của Tinh Tinh có phần hơi rộng, nhưng màu đỏ chuế kim của váy thật phù hợp với không khí hỉ sự trong dược trang. "Bà nội liền kêu ngươi Đồng nhi đi (Kat: mọi người vẫn tưởng Vân tỷ là Hàn Chi Đồng ah),đồ cưới của người toàn bộ đều đã bị đạo tặc cướp đi, lát nữa, sẽ có người đến may đo quần áo khác cho người, những đồ dùng nữ nhân khác, Tinh Tinh sẽ thay ngươi thu xếp, có thiếu cái gì, cần cái gì, liền nói một tiếng, mọi người đều là người một nhà." "Là, cám ơn bà nội." Đối mặt trưởng bối lớn nhất Quý gia, Khang Mộc Vân vừa nói vừa chột dạ, trộm ngắm Quý Duy Lể liếc mắt một cái, không nghĩ tới hắn hai mắt vẫn lạnh lùng đen thẳm, sợ tới mức nàng vội vàng thu hồi ánh mắt. Đột nhiên, Quý Tinh Tinh ở bên cạnh bà nội phì cười "Ca, ta nghĩ chị dâu cũng đã biết ngươi là bị bắt mới cưới vợ, không cần dùng ánh mắt đó hù chết người!" "Sẽ không hù chết được ngươi." Hắn tức giận phản phúng. Quý Tinh Tinh là bảo bối được cưng chiều, nâng niu. Liền ngay cả cha mẹ đều kính sợ bà nội, nàng cũng không sợ. Khang Mộc Vân thích nàng! Khang Mộc Vân nhìn Quý Tinh Tinh cười. Quý Tinh Tinh thân thiết tiêu sái lại gần "Tẩu tử, ngươi đừng bị ca dọa đến, cùng lắm là hắn có một hai năm kỳ quái chút. Ngươi nên có lá gan lớn một chút." "Ngươi yên tâm, lá gan của ta luôn luôn rất lớn, dù là kẻ xấu, hung ác thậm chí kẻ hám sắc ta còn không sợ." Bởi vì Quý Tinh Tinh thẳng thắn vui vẻ nói nên Khang Mộc Vân cũng không để ý mà thẳng thắn đáp lời. Kỳ thật, vì cha nàng luôn nợ nần bên ngoài, chỉ cần là việc có thể kiếm tiền, trừ bỏ bán mình, nàng cơ hồ đều đã làm. Thỉnh thoảng gặp phải mấy tên háo sắc muốn ăn đậu hũ nàng nhưng cảm tạ trời nơi nàng ở có một viên bổ đầu tốt giúp nàng tránh được nguy hiểm. Lời nàng vừa nói ra, các trưởng bối đều có chút ngạc nhiên, không nghĩ tới nàng cũng như thế thẳng thắn. Quý Duy Lễ lạnh lùng liếc mắt nàng một cái. Nhưng Quý Tinh Tinh tựa như gặp được tri kỷ, vui vẻ kêu lên:"Thật tốt quá, tẩu tử như vậy thật thú vị, ta còn lo lắng phải nuông chiều, hầu hạ thiên kim tiểu thư!" Nàng mặt mày hớn hở cầm tay tẩu tử,"Chúng ta nhất định có thể ở chung rất tốt." Nói vừa xong, Quý Tinh Tinh đột nhiên nhướn mày, vội buông tay nàng ra, nhưng còn không kịp nhìn kỹ là thứ gì làm đau da thịt non mềm của nàng, ca ca đã tối sầm mặt mày, chế trụ cổ tay tẩu tử, cũng không quay đầu lại lôi kéo nàng rời đi, để lại mọi người ngơ ngác nhìn nhau.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]