17
Sáng ngày thứ hai, cha ta giơ cuốc đứng giữa cổng Công chúa phủ.
Ta ngồi xổm trong góc tự kiểm điểm.
Cha ta khí thế hừng hực nhìn chằm chằm đầu phố, vừa mắng ta:
“Tần Oản Oản, hôm nay cha nói thật cho con biết, chỉ cần ngưởi chăn ngựa này dám đến, cha sẽ dùng một cuốc đập c.h.ế.t hắn, cho hắn biết thế nào là không biết trời cao đất dày.”
Rồi sau đó, Tạ Hòe đến.
Hắn cưỡi ngựa cao, khoác bộ cổn phục màu đỏ rực, khí phách anh dũng, nhưng thần thái vẫn lười biếng.
Hắn lười biếng, nhưng hơn trăm tên Cấm vệ quân phía sau hắn lại vô cùng có tinh thần, mỗi người đều đeo Tú Xuân đao, vây quanh Công chúa phủ, ánh mắt hung dữ.
Cha ta sợ đến nỗi quăng cuốc, quỳ sụp xuống ngay tại chỗ, nhỏ giọng lầm bầm:
"Gần đây quên đốt giấy tiền cho Trưởng công chúa, thế mà lại thổi cái tên Diêm Vương sống là Thừa tướng tới đây, đồ ch.ó má này chẳng lẽ đến để xét nhà."
Lầm bầm xong, cha ta bắt đầu khóc, vừa khóc vừa gào:
"Thừa tướng đại nhân minh xét, thảo dân một không quan chức, hai không kinh doanh, tất cả mọi thứ trong nhà đều là di vật của Trưởng công chúa khi còn sống."
"Trưởng công chúa thanh liêm, phần lớn tiền bạc đều quyên cho quân đội, trong phủ thực sự không có dư thừa ngân lượng, những năm nay vì nuôi Oản Oản, thảo dân bữa đực bữa cái, ngay cả lễ tết vào cung diện thánh, muốn mua bức tranh chữ cũng không có bạc."
"Đại nhân ngàn vạn lần đừng tin lời tiểu nhân vu hãm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-thua-tuong-lai-danh-nguoi-roi/5053993/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.