09
Ta chỉ vui vẻ được một đêm, sau đó không vui nữa.
Bởi vì ngày hôm sau ta rơi xuống một cái hố lớn.
Vị trí cái hố này cũng rất kỳ lạ, rõ ràng là cố ý, nằm ngay chính giữa cửa viện của ta, chỉ cần ta ra khỏi viện thì nhất định sẽ ngã xuống.
Hai tay ta nắm chặt thành quyền, bẻ ngón tay kêu răng rắc.
Rất tốt, đám công t.ử bột này xem ra tâm lý đã ổn định rồi.
"Ha ha ha, mau tới mau tới, Tần Oản Oản rơi xuống rồi."
Ta ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau với một đám người, sau đó, không đợi ta mở miệng, một đám gậy gộc không chút khách khí chào hỏi ta.
Đợi đến khi ta từ trong hố bò lên, đám công t.ử bột kia đã sớm không thấy tăm hơi.
Ta về phòng cầm roi, khí thế hung hăng chạy tới phòng ngủ nam, còn chưa đến gần, đã thấy đám cẩu tặc kia vây quanh một chỗ cười ha ha.
"Xin lỗi thì phải có thành ý của xin lỗi, ông há mồm nói hai câu là coi như xin lỗi rồi sao?"
"Ông tưởng rằng Trưởng công chúa còn sống chắc, ông có mặt mũi lớn như vậy?"
"Ông ta thì có mặt mũi gì, một tên mặt trắng lấy sắc hầu người, hiện nay Thái t.ử còn chưa đăng cơ nên ông ta tạm thời còn được mấy ngày lành."
"Đợi tương lai điện hạ xưng vương, bản Thế t.ử sẽ đi xin con tiện nhân Tần Oản Oản kia về làm thông phòng, xem ả còn càn rỡ được nữa hay không, ha ha ha."
"Tiểu Thế t.ử nói phải, dù sao Tần Oản Oản cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-thua-tuong-lai-danh-nguoi-roi/5053990/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.