Đường Mộ lại lần nữa bị làm đến ngất đi, hoàn toàn không biết nam nhân này kết lúc vào lúc nào. Khi Đường Mộ tỉnh dậy, đã thấy trên người mình một mảnh khô mát, đồ lót giữ ấm cũng đã được Thẩm trung tướng nào đó mặc cho. Đường Mộ xoay người ngồi dậy, với tay kéo khóa của chiếc lều xuất khẩu này ra, vươn đầu ra ngoài:
"Thẩm Lãng..."
Thanh âm vừa mới thốt ra bỗng dưng ngừng lại.
Nhưng mà nam nhân bên kia đã nghe thấy tiểu tổ tông nhà mình gọi, nhanh chóng quay đầu đứng dậy đi qua, thân mật lại xoa mặt Đường Mộ.
"Em dậy rồi hả? Có đói không?"
Đường Mộ liếc mắt nhìn Thẩm Lãng một cái, hơi hơi hếch cằm lên nhìn Thẩm Lãng chỉ vào một người xa lạ gần đó.
"Đó là ai đấy?"
"Người đi leo núi..."
"Con gái à?"
Đường Mộ nhướng mày, con gái mà cũng có thể leo lên mấy ngàn mét so với nóc nhà ư?
"Tiểu tổ tông, không ai quy định con gái không được leo núi cả! Em còn muốn ngủ nữa không? Không ngủ nữa thì dậy mặc quần áo vào. Ngoan, nếu không em sẽ cảm lạnh đấy!"
Đường Mộ lắc đầu, chui vô lều mặc quần áo? Để nam nhân nhà hắn ở cùng một người con gái khác ngồi một bên nói chuyện vui cười hớn hở, hắn còn có thể ngủ ngon được à? Tuy thần kinh hắn thô thật, nhưng cũng không thô tới mức hai tay dâng nam nhân nhà mình cho người khác. Hừ!!!
Rất nhiều năm trước Đường Mộ đã biết nam nhân nhà mình là một cái thứ chỉ đứng yên thôi cũng có thể trêu hoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-thieu-tuong-moi-ngai-ve-nha/479320/chuong-204.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.