"Đường Mộ tiên sinh, anh nghèo điên rồi à? Một chút xíu tiền này của tôi anh cũng để mắt tới?"
Người đàn ông tóc vàng mắt xanh trên màn hình trợn mắt biểu tình cực kỳ phẫn nộ đối với hành động trừ lương này của vị cấp trên trực tiếp của mình...
"Tiền của cậu vốn dĩ là của tôi nha! Không cần biết là nhiều hay ít, chỉ cần là đồ của tôi thì tôi không ngại nhiều!"
Đường Mộ nhún nhún vai, có ai chê mình quá nhiều tiền sao? Hắn từ trước tới nay không theo chủ nghĩa xem tiền như rác có được không?!!
"Vậy anh cũng phải tính xem là mỗi năm tôi đem lại cho anh bao nhiêu là lợi ích chứ! Đường Mộ tiên sinh, anh trở mặt chậm một chút có được không?"
"Không có tôi kê chân cho anh vài cục đá thì anh cảm thấy anh có thể tạo ra bao nhiêu giá trị cho tôi? Hửm?"
"Đúng vậy nhỉ! Nói như vậy thì tôi có nên quỳ xuống tạ ơn anh không? Cám ơn anh vì anh đã thu lưu tôi?"
"Nên vậy, nên vậy!"
"Hứ! Anh đúng là cái đồ mặt dày, tôi đúng là năng lực có hạn, không theo nổi bước chân của anh..."
Rụp một tiếng, màn hình trước mặt Đường Mộ đen thui, cuộc họp video bị cắt ngang giữa chừng.
Đường Mộ vừa quay đầu lại nhìn thì thấy nam nhân nhà hắn đang dựa vào khung cửa, vô tội nhún nhún vai.
"Họ Thẩm kia! Anh có bệnh à?!?"
Ông nội anh! Không thấy ông đang họp à?
"Đúng vậy! Anh yêu cầu em chữa trị cho anh một chút!"
Thẩm Lãng rất hào phóng thừa nhận, y vừa gật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-thieu-tuong-moi-ngai-ve-nha/479316/chuong-200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.