Đường Mộ không nóng không lạnh nhìn lướt qua mấy ông anh nhà mình.
"Thật ngại quá, người chế tạo ra đám phiền toái kia lại là các anh!"
Nếu không phải do bọn họ tạo đám nhóc khủng bố này, nam nhân nhà hắn cho dù có trâu bò đến cỡ nào thì cũng không đào tạo ra được mà, không phải sao?
"Lão nhị! Vì sao năm đó em lại mê hoặc bọn anh chế tạo đời sau với em?"
"Em mê hoặc? Các anh bị ngốc à? Em thổi một tiếng gió các anh liền nghe? Hừ! Chứ không phải các anh muốn kích thích lão tứ mới đồng lòng đi tạo người như thế à?"
Đường Bác cũng không ngại đương sự vẫn còn ở đây, trực tiếp nói toẹt ra. Lúc đó Đường Mộ và Thẩm Lãng chỉ tùy tiện đề cập qua vấn đề này, cho nên ba vị công tử của Đường gia quyết định cùng nhau tạo người để chọc tức Đường Mộ. Kết quả bây giờ người bị chọc tức chính là bọn họ!
"Cho nên, lão tứ! Nam nhân nhà em có phải là đang trả thù bọn anh khi đó hùa nhau chọc tức hai người hay không?"
Lúc đó trong lòng bọn họ vô cùng hả hê vì đã kích thích được hai người kia, hiện tại lại hoàn toàn ngược lại, người ta trực tiếp thu phục ba tiểu ma đầu kia! Khi đó người ta nhiều lắm chỉ khó chịu, bây giờ tới lượt mình khóc không ra nước mắt!
"Từ trước tới nay em chưa hề nói Thẩm Lãng là người tốt!"
Đường Mộ nhún nhún vai trả lời lại, hoàn toàn không để ý tới việc nam nhân nhà mình bị nói xấu. Huống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-thieu-tuong-moi-ngai-ve-nha/479314/chuong-198.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.