Đường Mộ tiếp điện thoại, đầu bên kia lập tức truyền tới tiếng cười sang sảng của nam nhân: “Tôi nói lão bằng hữu a, tôi cũng đã đi đến cửa nhà của cậu, cậu vẫn là không thể hiện được chút nhiệt tình sao?” Nam nhân mang theo tính hài hước đặc hữu của người Pháp, câu đầu tiên chính là nhịn không được trêu chọc hảo hữu lãnh đạm này. Y đem cái người này liệt vào hảo hữu, nhưng mà Đường Mộ định giới hạn với y vẫn chưa lên chức tới mức độ đó đi. Đây tục xưng là một đầu nhiệt, bất quá nam nhân mang tính cách hào sảng của người Pháp cũng không để ý. “Biểu hiện của tôi còn chưa đủ nhiệt tình? Được rồi, bây giờ mời cậu quay lại mua vé rời đi đi!” Ai lạ gì người khác buổi tối đến quấy rầy hắn? Nếu không phải người này quen biết với hắn ba năm, ở chung coi như cũng không tệ, hắn sẽ từ bỏ buông tha ổ chăn đội mua tới đón người này? Nằm mơ đi! “Cậu sao nhỏ mọn thế? Đường, cậu chính là nam nhân!” Wells vừa nghe, thật hết chỗ nói rồi, nam nhân Đông Phương thích so đo này, nội tâm nhỏ thật sự chỉ chứa được một mình hắn. “Nhỏ mọn? Vậy cậu thật sự có thể quay về.” Hắn nhỏ mọn? Được! Hắn sẽ làm cho y thấy thế nào mới gọi là nhỏ mọn! “Không! Tôi nói đùa! Hắc! Đường! Tôi thấy cậu rồi!” Giọng của Wells từ trong điện thoại truyền ra ngoài, rất là kích động. Đường Mộ cúp điện thoại, lại một lần nữa giũ tóc có hơi ẩm ướt một chút, lẳng lặng đứng tại chỗ, cũng không đi lên phía trước, cứ đứng như vậy, hấp dẫn ánh mắt mọi người qua đường mà không tự giác. “Hắc! Bằng hữu thân ái của tôi, đã lâu không gặp!” Nam nhân cao to bỏ lại hành lý, giơ hai tay hướng Đường Mộ nhào tới. Đường Mộ hai tay ôm ngực, tự tiếu phi tiếu nhìn nam nhân không biết sống chết kia nhào tới. Một, hai, ba — dừng lại! Wells ở hai bước cuối cùng trước mặt Đường Mộ thì dừng lại: “Đường, chỉ một lần! Thật sự chỉ một lần!” Nam nhân một ngụm tiếng Pháp người đi ngang qua nghe được suýt ngất, người này vì sao với tư thế không thể đỡ như vậy, nhưng vì cái gì hai bước cuối cùng lại miễn cưỡng dừng lại? Đây là vì cái gì? Dừng lại cũng không nói đi, còn bộ dáng vẻ mặt cầu xin nói điểu ngữ nghe không hiểu gì hết. “Không được.” Đường Mộ lắc đầu, vẻ mặt không thương lượng đường sống. Nhiệt tình như thế chỉ là một mình Thẩm Lãng - hũ giấm chua lớn kia phát phóng với hắn như vậy đủ rồi. Hắn không cần nhiều như vậy! “Ba năm, coi như là chúng ta quen biết nhau ba năm an ủi thưởng cho tôi đi! Đường!” Ba năm trước cũng cầu hắn đủ, nhưng hiện tại mới ngừng ba năm, người này vẫn là thái độ cường ngạnh giống như lúc trước. “Tôi không ôm ngựa giống.” Hắn có tính khiết phích, trên người người này có nhiều hương vị, hắn tiêu thụ không được. “Đường! Cậu nói như vậy thật sự làm tổn thương tim tôi!” Bạn khó có thể tưởng tượng, một nam nhân cao to, làm ra bộ dáng tây tử phủng tâm hiệu quả rung động thế nào nữa. Đường Mộ không biết người khác cảm thụ thế nào, dù sao hắn ba năm gặp qua không ít lần, nhưng mà mỗi một lần, nhìn thấy hắn đều muốn đem cơm cách đêm nhổ ra. “Thu hồi sắc mặt ghê tởm của cậu đi!” Đường Mộ đỡ trán, hắn sao lại quen biết người như vậy? Còn bị người này quấn ba năm, tên người Pháp oan hồn bất tán này! “Tôi làm sao ghê tởm — Đường? Trên tay cậu là cái gì?” Ánh mắt Wells dừng lại ở tay trái phủ lên trên trán của Đường Mộ, chính xác mà nói là dừng ở trên chiếc nhẫn trên ngón áp út kia: “Cậu kết hôn rồi?” Wells lặp tức phản ứng lại thét chói tai. Không cần hoài nghi, tên đại nam nhân này trung khí mười phần này, thật là nhìn chiếc nhẫn trên tay Đường Mộ, giống như một nữ nhân bị phản bội, thét chói tai, không để ý trường hợp không để ý địa điểm. Đường Mộ nhìn bộ dáng người này phản ứng, tuyệt không kinh ngạc, chính là xoay người bước đi. Hắn biết nhưng không có nghĩa là, hắn nguyện ý bị nhìn giống như nhìn tên điên, cho dù đại đa số người ở đây nghe không hiểu người kia rống cái gì? Nhưng mà chú mục như vậy, hắn liền thấy phiền chán. “Đường! Đường! Đợi với! Đợi với!” Còn chưa phản ứng kịp tin tức người này kết hôn, đã thấy người này xoay người bước đi, Wells vội vàng đuổi theo. Y phải biết rõ ràng! Tiền căn hậu quả, y nhất định phải biết rõ ràng! Nhìn xem ai là người may mắn gả cho nam nhân Đông Phương vĩ đại khiến người hâm mộ này! Lúc đuổi ra tới bên ngoài, Đường Mộ vừa tới bãi đỗ xe lộ thiên, trời vẫn còn mưa, hơn nữa có xu thế càng rơi càng lớn, Đường Mộ tao nhã mở cửa xe, xoay người ngồi vào ghế lái siêu xe, lưu lại một bóng dáng hoa lệ. Wells ba bước cũng chỉ hai bước xông lên phía trước mở cửa xe ngồi vào ghế phó lái: “Đường! Cậu kết hôn thật sao? Mới hơn ba tháng không gặp!” Ngữ khí kia rõ ràng là không tin. Đánh chết y y cũng không tin, người này trong ba tháng ngắn ngủi có thể gặp được ái nhân của mình. Nhưng người như vậy, nếu không phải gặp được ái nhân của mình, làm sao hiểu ý cam tâm tình nguyện tiêu sái đến lễ đường kết hôn? Điều này rất bất khả tư nghị! “Như thế nào, trong thời gian ba tháng tôi không thể gặp được một người, sao đó kết hôn?” Trên đời này thực không có chuyện gì chắc chắn. Hiện tại hắn rốt cuộc hiểu được những lời này. “Người khác có lẽ trong một ngày tìm được đối tượng của mình tiến đến lễ đường kết hôn, nhưng là cậu — chuyện này phát sinh ở trên người cậu so với nước Pháp không sản xuất được rượu vang lại càng không đáng tin. Cậu là thật sự động tâm với người kia đi?” “Đây là khích lệ sao? Nếu vậy tôi nhận.” Nguyên lai mọi người đều biết nói hắn vì sao kết hôn với người kia, chỉ có bản thân hắn không biết. “Đường, tôi có thể gặp vợ của cậu không? Tôi rất tò mò dạng nữ nhân nào lại có thể khiến cậu động tâm!” Wells thành khẩn thỉnh cầu nói. Y thật sự muốn gặp người trong vòng ba tháng có thể đem người này bước vào lễ đường, rốt cuộc là cái dạng truyền kỳ gì! Động tâm sao? Hắn động tâm với người kia sao… “Hắn không có ở nhà.” “Cho nên cậu là bị vợ mới cưới ‘vứt bỏ’? Cô ấy làm gì? Các cậu không phải tân hôn sao? Sao lại không ở nhà?” “Hắn là quân nhân, hôm nay vừa quay về quân đội.” Đường Mộ cũng không sửa đúng vợ ngoài miệng người này là dạng nhân vật nào. “Cậu nói cái gì?” Wells trực tiếp từ trên ghế nhảy dựng lên. Hậu quả trực tiếp chính là đầu đập lên mui xe. Vốn dĩ xe thể thao không cao, vóc người Wells ngồi rất là chật vật, vì thế y vừa kích động, thì đã đập đầu lên. “Cậu nói bà xã của cậu đang làm gì? Tôi không có nghe lầm đi? Cậu lặp lại lần nữa!?” Ôm đầu bị đụng đau, biểu tình của Wells thật sự như bị người ta dùng đầu trâu chọi y, khiến y cơ hồ muốn đứt hơi. “Quân nhân.” Đường Mộ cũng không thèm nhìn tới phản ứng của người này, nhìn bộ dạng, hắn hôm nay là quyết tâm đã kích vị người Pháp này. “Cáp — Này thật đúng là thần...” Wells quả thật không biết bản thân nên tỏ vẻ kinh ngạc của mình thế nào. “Cậu là yêu cô ấy đi!” Lời này không phải là câu hỏi, mà là câu khẳng định. Người này không phải là động tâm bình thường, mà là thật sự thật sự yêu. Đường Mộ lại sửng sốt, hắn yêu Thẩm Lãng? Yêu… Hắn yêu người kia sao? Từ lúc nào? Hắn yêu nam nhân giống như cường đạo cường ngạnh xông vào cuộc đời hắn sao? Wells vẫn còn đang líu ríu, nhưng mà trong đầu Đường Mộ cũng chỉ còn lại từ kia… Đưa người đến cửa khách sạn, Đường Mộ không lưu tình chút nào xoay người rời đi. “Uy! Đường! Bà xã cậu không phải không ở nhà sao? Cậu đi vội như vậy làm gì a? Kính nhờ, bà xã cậu không có khả năng ăn giấm chua của một nam nhân đi!” Wells đứng ở cửa khách sạn nhìn chiếc xe rất nhanh tiến vào màn mưa, thật sự không chịu nỗi người nào đó. Chưa từng thấy ai đối với bằng hữu như vậy, cái tên chỉ biết biết bà xã không biết bằng hữu này! Nhưng mà y không biết, ‘bà xã’ này của Đường tổ tông giấm chua của ai cũng ăn. Nam nhân càng đứng mũi chịu sào. Đường Mộ về đến nhà, liền cởi quần áo ướt sũng trên người ra, sau đó quăng mình vào bồn tắm ngâm. Hắn cứ ngơ ngẩn ngâm trong bồn tắm, cho đến khi nước ấm lạnh đi, lạnh đến nỗi Đường Mộ cảm thấy lạnh, hắn mới hồi phục tinh thần lại, trong đầu lâng lâng, trong đầu còn nhiều suy nghĩ loạn thất bát tao kia. Lấy khăn tắm thô lỗ lau nước trên người mấy cái, rồi phủ chăn lên người ngã lên giường ngủ, nhưng mà cả đêm, hắn cũng không có ngủ ngon, trong mộng cứ lặp đi lặp lại hình ảnh tên đầu sỏ gây tội làm đảo loạn trái tim hắn. Buổi sáng trời mới vừa tờ mờ sáng, Đường Mộ mơ màng tỉnh dậy, nhưng mà trong cổ họng cảm giác nóng rát lan đến. Cố sức chạm được điện thoại, Đường Mộ không chút suy nghĩ liền gọi điện cho Thẩm Lãng. Thẩm Lãng vừa mới từ sân huấn luyện ra, cả người đầy mồ hôi, buổi sáng còn phải mặt thêm áo khoác, nhưng mà Thẩm Lãng chỉ mặc một cái áo quân dụng màu đen, quần rằn ri, nhìn qua dã tính mà mị hoặc. Hắn mới vừa đi ra, cảnh vệ viên liền vội vã chạy tới: “Quân trưởng! Điện thoại của phu nhân!” Thẩm Lãng vừa nghe, ngớ ra hai giây mới hoàn hồn, giựt ngay điện thoại trên tay cảnh vệ viên, tiểu tổ tông của y chủ động gọi điện cho y?! Đây chính là đại cô nương lên kiệu — quay đầu một lần a! Y sao không kích động?! “Uy — Tiểu tổ tông!” Y vui a! Rất vui a! Tiểu tổ tông của y chủ động gọi điện cho y!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]