Chương trước
Chương sau
"Thế nào? Tiểu tuần trăng mật trải qua thế nào?" Thẩm Mặc nhìn thần thái sáng láng của đại ca, nhịn không được hỏi.
Thẩm Lãng cúi đầu nhìn người trong lòng vừa lên xe liền ngủ thiếp đi, khóe miệng khẽ nhếch: "Không tệ."
"Chậc chậc, anh cũng không thể không kích thích em người cô đơn này đi?" Hắn cùng người này làm huynh đệ hơn hai mươi năm, thật không biết y còn một mặt muộn tao như vậy! Mẹ nó! Thẩm Ly nói đúng! Người này chính là một người muộn tao!
"Tự mình đi tìm một người kích thích người khác một chút đi."
"Kích thích ai? Thẩm Ly hay Thẩm Thành? Em cũng không phải da dày đi trêu chọc bọn họ!"
Thẩm Mặc đối với lời của y cười nhạt. Hắn dám đi kích thích ai? Những tên này so với lang sói còn khủng bố hơn. Hắn không rước lấy! Mạng nhỏ quan trọng hơn!
"Anh đây bình thường phản ứng e ngại ai? Chính em nói anh kích thích em, cho em đi tìm một người kích thích người khác, em lại không có can đảm. Vậy em chỉ có thể chịu một chút kích thích này." Thẩm Lãng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ phản bác hắn.
"Được! Dừng, coi như em chưa nói, em không hiểu, vì cái gì em và các anh cùng sinh ra, vì sao em cuối cùng là bị các anh chèn ép? Em chẳng lẽ dễ khi dễ như vậy sao?"
Thẩm Mặc lấy làm khó hiểu, vì sao từ nhỏ hắn đã bị những người này trong nhà khi dễ, bây giờ ngay cả đại ca 'người tốt' này cũng bắt đầu ở trên người hắn tìm việc vui! Chị ruột của hắn Thẩm Ly này là khi dễ hắn từ nhỏ tới lớn, nói đến cái này hắn còn cân bằng một chút, Thẩm Ly đối với ai cũng là một bộ dáng nữ vương, nhưng mà vỏ quýt dày có móng tay nhọn, thổ phỉ bà tử này bây giờ vẫn có người không dám trêu chọc!
"Ai bảo em dễ khi dễ? Vĩnh viễn đều là hữu cầu tất ứng, không khi dễ em thì khi dễ ai?"
Nói đến cái này Thẩm Lãng liền nhịn không được phun tào. Y từ nhỏ không theo chân bọn họ chơi chung, tự mình chơi một mình, mỗi một lần đều là nhìn người này bị khi dễ thảm hề hề, nhịn không được liền đi lên hỗ trợ, nhịn được ngồi một chỗ thì không để ý tới.
"Em đối với bọn họ hữu cầu tất ứng cũng là sai?"
Thẩm Mặc hết chỗ nói rồi. Từ nhỏ mẹ đã nói với hắn, hắn là con trai còn là ca ca, phải nhường đệ muội một chút, phải chiếu cố bọn họ nhiều một chút, phải có bộ dáng của ca ca. Vì thế hắn bị mẹ hoàn toàn tẩy não, đem lời nói của mẹ thân ái của hắn thực hiện triệt để, nhưng mà cái này làm cho đệ muội cảm thấy hắn dễ khi dễ, thường thường đem hắn chỉnh đến thảm hề hề. Bây giờ còn bị lão đại quở trách, đây rốt cuộc là thế đạo gì?
"Thẩm Mặc, làm người không thể không có tính nguyên tắc, cho dù là đối với người nhà." Thẩm Lãng nói được có chút lời thấm thía, người kia loại phẩm cách thân sĩ đòi mạng này thật sự không phải thứ tốt gì.
Thẩm Mặc không nói chuyện, chỉ là cười cười, thói quen hơn hai mươi năm sao có thể một ngày liền bỏ.
"Anh có muốn về nhà trước hay không?"
"Không được, trong quân đội có hội nghị khẩn cấp, chờ không được." Thẩm Lãng vừa xuống máy bay một chút liền nhận được điện thoại của quân đội, bảo y cấp tốc trở về họp, cuộc hội nghị trọng đại một khắc cũng không thể hoãn, y một hơi còn chưa kịp thở lại chạy đi.
"Nhưng mà 'đại tẩu' thì sao? Cũng đi theo anh về quân đội sao?" Thẩm Mặc trêu chọc chỉ chỉ Đường Mộ, chẳng lẽ y còn muốn dẫn theo lão bà đi họp? Y sẽ không sợ quân đội xử phạt?
"Ân, anh hôm nay chỉ là một cuộc họp, có hành động gì sẽ không ở hôm nay, họp xong rồi anh dẫn em ấy về nhà."
Hơn nữa y thật sự luyến tiếc để hắn ở trong nhà hoặc là Đường gia, Thẩm gia, hắn ngồi máy bay quá mệt mỏi, trở về có lẽ chính là ngủ nghiêng trời lệch đất, ai kêu thì người đó xui xẻo! Vẫn là đem hắn theo bên người đi! Bằng không y thực lo lắng, hơn nữa bây giờ về thế nào cũng sẽ bị đánh thức, y thực sự không đành lòng.
"Hai người các anh vừa kết hôn sẽ biến thành cặp sinh đôi dính liền nhau sao? Anh dẫn hắn đến quân đội, anh đi họp ai chăm sóc anh ấy?" Thẩm Mặc đối với cái người bị tình yêu làm cho u mê không dám khen tặng.
Tình yêu thật sự mê hoặc người vậy sao? Đại ca này sống mấy chục năm cũng chưa từng thấy đối với thứ gì đó bên ngoài cảm thấy hứng thú, hiện tại lại có thể thần kinh như vậy! Y trước kia, chuyện quân sự chính là chuyện lớn, cái gì cũng không thể cùng chuyện này xung đột, nhưng mà nhìn xem bây giờ, đây vẫn là Thẩm Lãng lạnh nhạt của Thẩm gia chứ? Lề mề, lải nhải, đi họp còn muốn đem vợ theo bên người?
"Không có việc gì, cảnh vệ viên của anh canh chừng em ấy là được."
"Chẳng phải muốn đặt ở dưới mí mắt sao? Để ở trong nhà không được sao? Trong nhà nhiều người, có thể chiếu cố anh ấy, có cái gì anh cứ việc nói. Em cũng không tin, Thẩm gia lớn như vậy cả nhà cũng chiếu cố không được một người như vậy?!" Thẩm Mặc cũng hăng hái nói.
Thẩm Lãng thở dài: "Thẩm Mặc, khi em gặp được người trong sinh mệnh của mình, em sẽ biết cảm thụ hiện tại của anh." Cái loại cảm giác hận không thể một khắc cũng không rời, chỉ có thật sự có người yêu mới có thể biết.
"Em hiện tại không biết! Cứ quyết định như vậy, anh đi họp, em đưa anh ấy đến đại viện quân khu, anh họp xong đến đón." Cho anh kích thích em độc thân! Thẩm Mặc ở trong lòng oán thầm.
Kỳ thực Thẩm gia nào có cái gì hảo điểu? Tất cả đều là một số người mang thù! Bao gồm vị 'thân sĩ' này!
Thẩm Lãng ngẫm lại cuối cùng đồng ý đưa Đường Mộ về đại viện quân khu, tự mình đi quân đội họp.
"Vậy về đại viện trước đi." Đồng ý thì đồng ý rồi, nhưng y muốn đích thân đưa Đường Mộ trở về đại viện.
"Anh không phải vội đi họp sao?" Người này vừa mới không phải nói là hội nghị khẩn cấp sao? Lúc này như thế nào muốn về đại viện trước? Đây thật sự đem vợ đặt ở tận đáy lòng mà sủng a! Nếu hắn là Đường Mộ, gặp gỡ một nam nhân như vậy, mặc kệ hắn cấm kỵ cái gì, mặc kệ hắn ánh mắt khinh bỉ cái gì, mặc kệ hắn không bình thường cái gì, hắn cũng nhất định đồng ý kết hôn. Cho dù hôn nhân kia ở trong mắt người khác là một hồi hoang đường, cũng không để ý!
Nhưng như thế nào mấy chục năm, hắn vẫn là ngây ngốc không có phát hiện có một tuyệt thế hảo nam nhân sống bên cạnh.
"Không sao." Thẩm Lãng lắc đầu, có sao cũng muốn đưa tiểu tổ tông của y trở về trước rồi nói sau.
"Em phục anh rồi!" Thẩm Mặc đây là hết chỗ nói rồi! Ông trời a! Đây là tình thánh nhà hắn a!
Thẩm Mặc tăng tốc, lộ trình nửa giờ rút lại còn hai mươi phút, đưa đại tình thánh này về đại viện quân khu.
Xe dừng lại, Thẩm Mặc cho rằng Thẩm Lãng kêu Đường Mộ thức dậy, nhưng mà y không chỉ không kêu, mà còn khiến Thẩm Mặc đừng lên tiếng, nhẹ nhàng ôm Đường Mộ ra xe. Cảm giác lơ lửng trên không, Đường Mộ bỗng nhiên chấn kinh, mở mắt ra, thấy người trước mặt là y, rồi nhắm mắt lại lầu bầu một câu:
"Tới nhà sao?"
"Ân, về nhà, anh phải đi họp, em trước ở nơi này của mẹ ngủ đi, anh họp xong rồi anh sẽ tới đón em trở về." Thẩm Lãng nhẹ giọng trả lời, ôm hắn đi vào trong viện.
Thẩm Mặc ở phía sau nhìn tròng mắt thiếu chút nữa rơi xuống đất! Đây là cái người chỉ điên cuồng vì súng nhà hắn sao? Thế nào nhìn không giống a?
"Ân..." Đường Mộ kiên định tựa lên đầu vai Thẩm Lãng, trong thanh âm nồng đậm giọng mũi, tựa như đứa nhỏ.
Thẩm Mặc biết, đây là hình thức bình thường bọn hắn ở chung, bằng không một nam nhân bị người ôm như vậy làm sao có thể một chút phản ứng cũng không có chứ? Huống chi Đường Mộ là một người kiêu ngạo như vậy!
Nhưng đồng tính luyến ái là ở chung như thế này sao? Sao cảm giác so với nam nữ còn thân mật hơn! Chính là nhà hắn đúng là thoải mái như vậy không để ý đến có dạng ánh mắt gì, giống vợ chồng bình thường vậy nên như thế nào thì như thế nấy, cũng không khó chịu.
Thẩm gia cũng đã sớm biết bọn hắn hôm nay sẽ về tới, khi Thẩm Mặc đi đón bọn hắn thì gọi điện cho người nhà, cho nên vừa nghe tiếng xe tắt máy ngoài cổng, mọi người đều đứng chờ ở cửa chính, giống như phản ứng lần đầu tiên bọn họ nghe thấy Thẩm Lãng và Đường Mộ trở về.
Kết quả liền nhìn thấy một màn duy mĩ như vậy, Thẩm Lãng mặc áo gió, quần jeans dài, vạt áo gió đón gió tháng ba tháng tư hơi hơi giơ lên, y vẻ mặt ôn nhu ôm Đường Mộ mặc áo gió cùng kiểu đi vào cổng. Đường Mộ tựa vào đầu vai y im lặng ngủ, bộ dáng kia dịu ngoan xinh đẹp, một màn này, rất nhiều năm về sau khi nhắc đến, người Thẩm gia vẫn còn ngây ngô cười rung động trở lại như nhìn thấy khi đó. Bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy Đường Mộ, vốn không có một người phản đối hắn cùng một chỗ với Thẩm Lãng, chỉ là cái liếc mắt kia cũng biết, người này nhất định sẽ làm cho Thẩm Lãng mỉm cười hạnh phúc như vậy...
"Đây là làm sao vậy? Mệt sao?" Thẩm nãi nãi nhìn Đường Mộ, nhịn không được lo lắng hỏi.
"Ân, không nghỉ ngơi tốt lại sai giờ, con đưa em ấy trở về ngủ trước."
"Vậy đưa Tiểu Mộ đi lên lầu ngủ đi."
"Ân, vậy con đưa em ấy lên lầu ngủ."
Thẩm Lãng ôm Đường Mộ lên lầu đi đến phòng của mình, còn cẩn thận cởi quần áo cởi giày cho hắn, để cho hắn ngủ thoải mái một chút.
"Cảm tình của bọn nó hình như nhu hòa lên không ít a!" Nhìn bộ dáng bọn hắn thân mật như vậy, Thẩm nãi nãi cao hứng vô cùng.
"Ân, xem ra chuyến du lịch Hà Lan này thu hoạch không ít!"
"Ha ha, đại ca xem ra không chỉ là lĩnh chứng nhận kết hôn."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.