Thái Thần dịu dàng vuốt mái tóc đen dài oánh nhuận của nó, cảm xúc không chút chập chờn mở miệng: "Tất cả đều là âm mưu của ngươi đi? Thả ra vụ khí hấp dẫn ánh mắt của Thần giới, dụ ta đến đây?"
"Ngươi cho rằng như vậy có thể giết được ta?"
Hắc Liên im lặng một chút, rồi cũng không có giận dữ mà như một cổ hữu lầu ngày đàm luận nhân sinh đáp:
"Thần quân nói đúng. Nhiêu đây có thể là không đủ để giết chết một tồn tại đã khiến cho chúng ta hướng đến con đường diệt vong thế này."
"Thiên địa có ngàn vạn sinh linh, vì sao không thể có chỗ cho chúng ta dung thân?"
"Thiên đạo quả thật không có quy định sinh linh nào tốt hay xấu, miễn là một tồn tại có thể sinh ra trong trời đất này thì đều có cơ hội chiếm lấy một vị trí cho mình."
Thái Thần nhàn nhạt nói: "Có thể ngươi đã hiểu sai. Dù là thần như chúng ta cũng chỉ là một sinh linh bên dưới thiên địa này. Miễn là sinh linh thì đều có dục vọng riêng của mình. Đối với chúng ta, các người là mối đe dọa, cho nên phải diệt trừ."
Hắn đã sống không biết bao nhiêu lâu, đã sớm ngộ ra được thiên đạo chính là vô tình, người sống trong trời đất này chính là nghịch thiên mà tồn tại. Thiên đạo chưa từng nhúng tay vào bất cứ chuyện gì, mặc cho chúng sinh tự sinh tự diệt. Nhưng thiên đạo cũng có tình, không hề chê bai bất cứ tồn tại nào, nên mới có vụ thú được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-thien-dinh-vo-thuong/3536817/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.