Chương trước
Chương sau
“Đúng vậy. Chỉ cần là người có danh tiếng chút, hoặc là con em triều thần từ lục phẩm trở lên đều được mời.”

Từ lục phẩm đại thần đều là những người có thể thượng triều, có ảnh hưởng đến cuộc tranh đoạt ngai vị.

Lữ Tuần nói: “Thành vương trước nay luôn là người có tài trí nhưng thích giả bộ lười biếng, thích du ngoạn đó đây, thưởng mai thưởng cúc. Rõ ràng là hắn thể hiện cho người ta biết mình có ý với cái ngai kia đấy, nhưng lại vẫn khiến cho người ta cảm giác hắn không quá mức bận tâm với nó. Kiểu đưa cho hắn thì hắn lấy, còn hắn sẽ không giành.”

“Hắn bỗng nhiên mở tiệc như vậy nhìn vào không ai hoài nghi hắn có ý đồ. Nhưng cố tình nó lại đúng vào thời điểm nước sôi lửa bỏng này, nếu không khiến người ta hoài nghi thì thật quá là ngây thơ rồi.”

“Cho nên Duẫn vương cũng nghĩ thái tử và Ngũ công chúa sẽ động tay động chân trong buổi tiệc?”. Ngôn Tình Hài

Thái Thần hiểu ý hắn.

“Tạm thời chưa biết Thành vương có cấu kết với thái tử không, nhưng nhất định Ngũ muội sẽ không bỏ qua cơ hội này.”

Hôm đó tài quý trong kinh đều đi, chứng tỏ Tiết Mục Đình cũng sẽ đi. Thân là công chúa, Lữ Dung không phải muốn có cơ hội lúc nào đều sẽ tạo ra được. Đây có lẽ là cơ hội cuối cùng của nàng.

“Chúng ta lấy tĩnh chế động, im lặng theo dõi kỳ biến, tùy thời phá vỡ cách cục của họ.”

Lữ Tuần nói đến đây thì nhìn Thái Thần: “Bản thân huynh cũng phải cẩn thận.”

Hắn là sợ Thái Thần một không chút ý lại bị người tính kế cùng,

Thái Thần biết hắn muốn nói tới ai, lạnh nhạt gật đầu.

Đúng ngày, ba người cùng nhau đi đến Thành vương phủ.

Khi xe ngựa đến gần con đường tiến vào trước ngỏ phủ Thành vương họ mới nhìn thấy rất nhiều xe ngựa mang theo tiêu chí đặc biệt cùng mình cùng nhau tiến lên từ mọi hướng.

Trước đó đã tính được những người được mời, cho nên họ đã lường trước phủ Thành vương hôm nay sẽ đông đúc thế nào. Không nghĩ tới thật sự là đông như nêm cối.

Bên trong Thành vương phủ có một hoa viên rất lớn trồng đầy hoa cúc được bày biện vô cùng mãn nhãn. Bản thân chúng cũng đã khiến cho người ta say mê, văn nhân còn có thể xuất khẩu là thành thơ. Không khí náo nhiệt vô cùng.

Khi họ đến Thành vương phủ đã rất đông. May mà nó lớn, nếu không sẽ không chứa nổi, còn khiến cho cảnh đẹp trở nên lộn xộn.

“Thái tử và Ngũ muội đều đến rồi.”

Thông qua tai mắt, Lữ Tuần bất động thanh sắc báo cho Thái Thần.

Xem ra hôm nay sẽ rất náo nhiệt.

“Bọn họ đã đến rất sớm, khả năng cấu kết với Thành vương đệ là vô cùng cao.”

Lữ Tuần âm trầm nói. Bỗng nhiên tầm mắt liếc thấy cái gì đó, hắn che quạt cười: “Tiết tiểu thư tới tìm huynh kìa.”

Có cảm giác vui sướng khi người gặp họa.

Thái Thần không để ý tới hắn, ngược lại quay qua nhìn Lữ ngốc tử: “Một lát liền ngoan ngoãn ở bên ta, không được phát biểu lung tung, cũng không cần chạy lung tung. Không được đi theo người khác cho dù là bất cứ ai. Nếu có lạc nhau, tự ta sẽ đi tìm ngươi, nhớ không?”

Lữ ngốc bĩu môi: “Ngươi đã dặn rất nhiều ở nhà rồi.”

Lữ Tuần cong môi cười xấu xa, không chút che giấu chê cười.

Thái Thần không trách, chỉ chỉnh lại vạt áo cho y vừa nói: “Chính là ngươi biết ta nhấn mạnh như vậy là vì cái gì sao?”

Lữ Đông Miên nghiêng đầu ngốc nghếch nhìn hắn tỏ vẻ ta không biết.

Thái Thần trực tiếp không tiếng động chỉ ngược ngón cái về phía Tiết Mạch Nhi đang đi tới đây: “Nàng ta.”

Lữ Tuần cười như không cười nhìn hắn.

Lữ ngốc tử lại ngẩn ra một chút, ánh mắt nhìn thân ảnh như hồ điệp xuyên hoa càng ngày càng gần, môi càng bĩu ra, nhưng cuối cùng vẫn thấp giọng nói: “Được thôi.”

Thái Thần nửa bất ngờ y có thể hiểu được, nửa thở phào vì y đã đồng ý, còn chưa kịp nhẹ nhõm hẳn đã nghe y đáo để đánh bàn tính lộc cộc: “Nhưng mà trở về ngươi phải cùng ta chơi một trò chơi!”

Hai mắt y sáng như đuốc nhìn chằm chằm hắn. Bên trong chớp động thứ ánh sáng chỉ có mình hắn hiểu, lại khiến khí huyết hắn đều đồn hết xuống đũng quần, mém thì thất thố. Không tới ba tức, hắn cật lực nhắm mắt lại, che đi u ám trong đó, lúc sau mở ra nó chỉ còn bất đắc dĩ, không tiếng động vỗ nhẹ đầu y nói: “Được rồi.”

Lữ ngốc chỉ thiếu nhảy cẩn lên bày tỏ sự vui vẻ. Nhưng cho dù không như vậy thì sự vui sướng đầy đè nén của y còn khiến người ta rạo rực hơn.

Lữ Tuần tò mò nhìn hai người. Vốn muốn hỏi cái trò chơi gì mà phấn khích đến mức đệ đệ hắn còn phải đặt điều kiện Thái Thần mới đồng ý, nhưng thân ảnh của Tiết Mạch Nhi đã đến trước mặt rồi. Hắn chỉ đành nén lại đống thắc mắc trong lòng.

Tiết Mạch Nhi không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ theo bản năng rũ mắt âm u khó chịu nhìn Lữ Đông Miên một cách khó thấy, sau đó lại ung dung nở nụ cười đẹp nhất nhìn Lữ Tuần phúc thân: “Duẫn vương điện hạ.”

“Niên vương điện hạ.”

“Thái huynh!”

Lúc nhìn tới Thái Thần, bên trong giọng nói và ánh mắt kiềm chế không được một tia cảm tình khác biệt.

Lữ Tuần không tiếng động trao đổi ánh mắt trêu chọc với Thái Thần, sau đó nhìn Tiết Mạch Nhi nhất châm kiến huyết: “Cũng muốn chúc mừng Tiết tiểu thư nữa.”

Hắn nói đặc biệt chân thành: “Nay mai sẽ thành thái tử phi. Bổn vương còn muốn gọi nàng một tiếng hoàng tẩu.”

Thái Thần im lặng nhìn biểu tình cứng đờ chật vật của Tiết Mạch Nhi trong một khoảnh khắc, vẻ mặt vẫn lạnh lùng.

Tiết Mạch Nhi suýt thì cắn nát răng, vất vả lắm quản lý được biểu cảm của mình, cười gượng nhìn Lữ Tuần: “Duẫn vương nói đùa rồi.”

“A!”

Lữ Tuần cũng thuận theo giả bộ kinh ngạc, xin lỗi nói: “Là bổn vương nói hớ rồi. Chuyện này chắc Tiết thượng thư còn chưa có nói với Tiết tiểu thư, ta nói ra như vậy là không thỏa đáng. Bổn vương tạ lỗi với ngươi.”

Nói xong hắn còn chấp tay trịnh trọng bái một cái.

Sắc mặt Tiết Mạch Nhi khó coi biết bao nhưng vẫn phải cố giữ lễ tiết xua tay nói: “Duẫn vương không cần như vậy, tiểu nữ không dám.”

Dù vậy nàng ta vẫn tận lực lướt qua, không nói đến chuyện này nữa mà nhắc đến Lữ Đông Miên: “Hôm nay Niên vương cũng đến góp vui sao?”

“Thành vương điện hạ nhất định sẽ rất vui.”

Vốn dĩ còn cảm thấy nàng hơi tội, vừa nghe xong Thái Thần không đợi cho ai phản ứng đã không cảm xúc nhìn Tiết Mạch Nhị như nhắc nhở: “Thái tử đang tìm ngươi, Tiết tiểu thư.”

Sắc mặt Tiết Mạch Nhi vặn vẹo trong nháy mắt.

Lữ Tuần mém thì cười phun ra. Nhưng mà hắn cũng đã chật vật xòe rộng chiếc quạt trong tay ra, hòng dùng nó che đi khóe môi đã nhếch lên của mình, đồng thời khụ một tiếng tỏ vẻ: “Chúng ta qua bên này, Tiết tiểu thư chậm thôi.”

Nói xong hắn chủ động đi trước đến đình viện bên cạnh, nơi không có người vì ai nấy đều đi ngắm hoa cúc, ở đó lại chỉ có một hồ hoa sen, cũng đang độ nở rộ.

Phía sau hắn Thái Thần nắm cổ tay Lữ ngốc đang nghiêm khắc tuân thủ ước định giữa họ mà chỉ nhìn không nói lạnh nhạt đi theo.

Để lại một Tiết Mạch Nhi vẻ mặt như nuốt phải ruồi bọ.

Ai biểu nàng ta cứ muốn nhắm vào Lữ Đông Miên.

Nhưng Thái Thần không hề nói dối nàng, không tới một đỗi âm thanh của Lữ Hiện đã vang lên bên tai nàng: “Mạch Nhi!”

Cái thứ âm thanh đã quấy nhiễu nàng nhiều ngày nay mặc cho nàng vô cùng khó chịu không muốn lý tới nhưng vẫn phải bấm bụng lấy ra tư thái lễ phép nhất mà tiếp đãi đối phương.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.