Chương trước
Chương sau
Thật ra Tiết Mạch Nhi là cố ý muốn gặp hắn, cho nên liền đi theo. Nàng vừa gọi vừa bước đến gần hai người.

“Niên vương điện hạ.”

Tiết Mạch Nhi vô cùng chuẩn mực nhún người hành lễ với Lữ Đông Miên. Hành vi không chút nào sai sót nếu nơi khóe mắt nàng ta không phảng phất sự khinh thường cùng cảm xúc không hữu hảo dành cho y. Thái Thần nhìn thấy được rõ ràng nên không tiếng động nhíu mày một cái rồi rất nhanh đã biến mất.

Lữ ngốc lại không để ý, từ đầu đều chỉ lo dựa vào người Thái Thần, điệu bộ lim dim buồn ngủ lắm rồi, chắc đến cái hành lễ của nàng cũng không thấy chứ nói chi là thái độ sâu kín gì.

Tiết Mạch Nhi che giấu bất mãn nắm chặt bàn tay đẹp bên trong vạt áo, cố gắng nặn một nụ cười xinh đẹp tự nhiên bắt chuyện với Thái Thần, trực tiếp xem như không nhìn thấy Lữ Đông Miên cũng như sự thân mật giữa hai người: “Thái huynh muốn về ư?”

“Ta có thể cho huynh đi nhờ.”

Cái gì gọi là cho đi nhờ? Để một nam tử như hắn đi cùng xe với một nữ tử chưa lập gia thất, liệu có ổn? Nam nữ thụ thụ bất thân chưa tính thì vẫn phải bận tâm ánh mắt người ta dị nghị chứ. Chẳng lẽ Tiết Mạch Nhi lại không biết? Cố tình nàng vẫn tỏ ra hào khí trượng nghĩa không câu nệ tiểu tiết mời hắn.

Thái Thần liếc mắt nhìn nàng, trong lòng nghĩ gì không nói, ngoài miệng vẫn thẳng thắn từ chối: “Không nhọc Tiết tiểu thư, ta sẽ về cùng Niên vương. Dù sao vẫn tiện đường hơn, chưa kể… Nếu để người ta thấy ta đi cùng tiểu thư sẽ làm ảnh hưởng đến thanh danh của tiểu thư.”

Có lẽ Tiết Mạch Nhi chính là muốn như vậy chăng?

Như thế có vài thứ liền xem như ván đã đóng thuyền, có trăm cái miệng cũng chối không được, sau đó thuận lợi phát triển theo đúng ý nàng?

Tiết Mạch Nhi bị hắn từ chối từ sắc mặt có chút buồn bã, không cam lòng nhìn hắn, vẫn còn cố vớt vát: “Ta cho rằng huynh đã đủ hiểu con người ta. Ta không sợ dị nghị, chỉ cầu Thái huynh cũng xem ta như bằng hữu mà không phải nữ nhi bình thường.”

Nàng nói được thành tâm thật ý, nhưng có mấy phần là thật khó mà nói được.

Cơ bản Thái Thần không có khả năng đi cùng nàng, cho nên liền xem như không nhìn thấy khó chịu của nàng mà ngược lại nói: “Ta vẫn xem Tiết tiểu thư là bằng hữu tâm giao. Nhưng chuyện gì ra chuyện đó.”

“Tiết tiểu thư, chúng ta đi trước.”

Nói xong hắn liền muốn đỡ lấy thắt lưng của người bên cạnh rời đi.

Tiết Mạch Nhi không khỏi nóng nảy: “Thái Thần, từ bao giờ huynh lại gần gũi với y như vậy?”

Thái Thần nhíu mày, biểu cảm có chút không tốt.

Tiết Mạch Nhi thấy được, biết mình đã thất thố nên cố nén một ngụm khí tức, ngượng mặt rũ mắt nói: “Có lẽ huynh không có ý gì, nhưng ta khuyên huynh nên cẩn trọng một chút, không nên quá mức gần gũi với y như vậy. Sẽ bị người ta…”

Nàng ta không nói hết nhưng Thái Thần đã cảm thấy buồn cười.

Bản thân nàng không sợ dị nghị lại cảm thấy hai nam tử ở gần nhau là không đúng, cái lý gì đây?

Có lẽ nàng đã nhạy cảm cảm nhận được quan hệ của họ không bình thường đi, nhưng mở miệng nói những lời này liệu có đúng không? Còn cả thái độ khinh thường đối với tiểu ngốc tử… Thái Thần liền không thấy vui rồi.

“Ta ngược lại muốn nói với Tiết tiểu thư. Chúng ta nam nữ bất đồng, tốt nhất không nên qua lại nhiều thì hơn.”

“Cáo từ.”

Lần này hắn không cho Tiết Mạch Nhi bất cứ cơ hội nói thêm lời nào đã cõng tiểu ngốc tử lên, nhanh bước chân rời đi.

Tiết Mạch Nhi ở phía sau tức giận giậm chân nhưng chỉ có thể oán hận nhìn chằm chằm bóng lưng của họ mà không thể làm được gì.

Ở một nơi không dễ phát hiện gần như bị bóng tối che phủ, thái tử Lữ Hiện âm thầm đem cảnh tượng này gom hết vào đáy mắt. Biểu tình của hắn lúc nhìn về phía Thái Thần liền trở nên âm hiểm, khác hẳn cái vẻ bề ngoài vô hại thường ngày của hắn không chỉ một chút. Quả thật là một trời một vực.

Bởi, thân ở cung cấm, làm gì có ai đơn giản.

Đối với Lữ Đông Miên ngốc nghếch như vậy còn có người cho rằng y giả bộ, cốt là để cho người ta không xem y là cái gai trong mắt mà âm thầm ám hại thì đủ hiểu rồi.

Sau yến tiệc hôm đó, sứ thần Lân quốc liền ở lại Thương quốc cho tới khi Thương quốc quyết định được ai sẽ gả đi sứ. Mà thân làm thái tử, Lữ Hiện không chút bất ngờ làm người tiếp đãi họ.

Thời gian đó những thế lực trong kinh thành liền hay phát hiện thái tử luôn dẫn sứ giả của Lân quốc đến viếng thăm những đại thần có danh vọng trong triều. Lấy mĩ danh là giao lưu cho biết, nhưng bên dưới che giấu cái gì thì khó mà nói được. Mà nơi hắn đi nhiều nhất là Tiết phủ.

Cùng lúc, Thái Thần nghe được một tin tức từ Lữ Tuần.

“Lữ Hiện có ý muốn để Tiết Mạch Nhi làm thái tử phi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.