Bên trong hoàng cung, Mạch Chẩm im lặng nghe người báo lại động tĩnh của Hầu phủ, trên mặt như bị phủ lên một lớp bóng tối khiến người ta nhìn không ra biểu tình thật sự của hắn.
Lòng dạ đế vương sâu như biển, thâm trầm khó đoán, lời này quả thật không sai chút nào.
“Hoàng thượng, Tiết đại nhân đến.”
Bất chợt bên ngoài vang lên âm thanh the thé của Lễ công công.
Một hồi sau Tiết Minh Độ thận trọng đi vào, dáng vẻ cẩn thận ẩn bên dưới khuôn mặt điềm tĩnh như thể không biết người hoàng đế bên trong tìm mình làm cái gì.
“Ngươi có biết Tiết Mạch Nhi đang làm gì ở Hầu phủ?”
Vừa vào tới nơi, chẳng đợi cho ông ta hành lễ thì đã nghe Mạch Chẩm đánh phủ đầu, Tiết Minh Độ mém thì rớt tim ra ngoài.
Ông ta trong lòng niệm qua mấy lần thanh minh chú để mình bình tĩnh lại, cẩn thận nghĩ rồi nói: “Bẩm hoàng thượng, từ lúc đến Hầu phủ nhị nha đầu vẫn chưa có trở lại Tiết phủ, cũng không có gửi tin tức gì về cho thần.”
Này đương nhiên là lời thật, nhưng ông ta vẫn hồi hộp mà ngẩng đầu nhìn hoàng đế hỏi: “Có phải nó đã làm náo loạn Hầu phủ…”
Tiết Minh Độ nói đến đây đã bị nụ cười không rõ ý vị nhưng khiến người rét tâm của Mạch Chẩm dọa nín.
Đúng rồi, sao ông ta có thể hỏi vậy chứ. Mặc dù không nói ra nhưng trên dưới triều có ai không biết hoàng đế chỉ mong Hầu phủ loạn thôi.
Như vậy…
“Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-thien-dinh-vo-thuong/3491437/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.