Tiểu ngốc vừa mất trí nhớ, tựa như từ không khí chui ra kia vừa không hiểu sự đời càng không nhận ra, sau đó ngốc ngốc gật đầu thật mạnh mà khẳng định: “Thích.”
“Ngươi chính là… Ưm!”
Lời còn chưa nói hết âm thanh của Lữ Đông Miên đã bị nhấn chìm trong nụ hôn bão táp mang theo dục vọng không thể đè nén.
Lữ Đông Miên mở choàng hai mắt, ngốc ngốc nhìn người đang hôn mình. Khi bất ngờ đụng vào đôi mắt sâu hun hút của hắn, y dường như nhận ra điều gì không đúng bên trong, lại như cái gì cũng không hiểu được. Chỉ thấy mình bị hút lấy, cả tâm linh lẫn thể xác…
“A~! Huynh làm gì á hức…”
“Ư ư…”
Bên ngoài tư phòng vốn đang canh giữ như thường lệ bỗng nhiên nghe thấy động tĩnh này đám người Đông Tử vội vàng phong bế nhĩ lực, cảm giác… Chỉ hận không phong lại lục giác của mình mới dám đứng đó không bỏ chạy.
Còn bên trong phòng, dựa vào ánh trăng chẳng có mấy độ sáng chỉ thấy trên sàn đan treo mành lâu lâu lại run động một cái, Lữ Đông Miên trên người áo lót trắng tinh đã bị bung xỏa, treo lỏng lẻo nằm úp sấp bên trên. Một nửa tấm lưng trắng nõn lộ ra ngoài, nửa kín nửa hở vô cùng ghẹo người, khuôn mặt ửng hồng chan chứa ngượng ngùng cùng tình dục nguyên thủy che mờ đôi mắt trong suốt, trên tay vô lực cầm một bó hoa lụa… Đem nó như vật cứu mạng mà liều lĩnh nắm, đôi môi hồng không ngừng khép mở phát ra những âm thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-thien-dinh-vo-thuong/3491435/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.