Buổi sáng, Lữ Đông Miên tỉnh lại trong âm thanh lúc thì đè nén, lúc thì cố ý làm lớn, y mơ màng nhìn màn giường.
Cũng chỉ là một đỗi, y cảm thấy bên cạnh có ánh mắt vô cùng chuyên chú nhìn mình.
Không chút nghĩ ngợi, Lữ Đông Miên đưa mắt nhìn qua. Sau đó bản thân lập tức loạt vào một đôi tròng mắt sâu như biển.
“...”
Y vô thức giật giật thân mình, sau đó lại phát hiện thêm một chuyện... Lữ Đông Miên rất hoang mang.
Rõ ràng lúc ngủ y... Lữ Đông Miên nghĩ, bình thường y ngủ rất quy củ, không có chuyện lăn qua lộn lại rối tung lên. Nhưng bây giờ y lại đang nằm... Trong lòng người kia vậy?
Trong khoảnh khắc đầu óc vẫn chưa tỉnh táo, Lữ Đông Miên chưa kịp nghĩ gì thì người bên cạnh đã ngồi dậy một cách tự nhiên, không hề có ý kiến gì với chuyện đã xảy ra. Lữ Đông Miên cũng mơ màng ngồi dậy theo.
Mà lúc này y mới nghe rõ được bên ngoài đang có chuyện gì.
“Đông thị vệ, Hoàng thượng không nói cần Hầu gia vào tạ chủ long ân, nhưng theo quy lễ Hầu phu nhân vẫn nên thay mặt Hầu gia vào cung.”
“Lễ công công, thuộc hạ không phải nói muốn kháng chỉ.”
Trong cái nhìn của y, giọng của Đông Tử bị hắn nén đến trầm, như là sợ làm ồn người bên trong, đối với giọng nói the thé của Lễ công công có chút hương vị nghiến răng nghiến lợi giải thích: “Nhưng là Hầu gia nhà ta còn chưa dậy. Ngài ấy khó khăn lắm mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-thien-dinh-vo-thuong/3491425/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.