Lữ Đông Miên không hiểu lắm, mặc dù nhìn thấy biểu tình của Thái Thần có phần lạnh lùng nhưng y vẫn thản nhiên đáp: “Quả thật là bọn họ nói cho ta như vậy.”
“Dù sao ta cũng mất trí nhớ mà, người ta nói sao thì nghe vậy thôi.”
“...“.
Đây là lời vô trách nhiệm với bản thân cỡ nào chứ.
Làm một người vô cùng có định lực như Thái Thần khi nghe y nói xong vẫn muốn biểu đạt sự vô lực nói không thành lời với Lữ Đông Miên. Mà hắn vốn có tâm khởi binh vấn tội lại cứ thế bị y một phát đá bay đi mất cái tâm đó. Xem ra hắn không nên đánh giá cao người này quá mới phải.
Hay là do mấy năm nay hoàng thành sóng ngầm cuồn cuộn khiến hắn thần hồn nát thần tính?... Dù sao thì người nên có tâm phòng bị.
“Ngươi không sợ đối phương lừa ngươi?”
Mặc dù rất bất lực nhưng hắn vẫn hỏi.
Thời điểm này Thái Thần đã đi đến trước mặt Lữ Đông Miên, từ trên cao nhìn xuống y. Nếu y có tâm tư không trong sáng chắc cũng bị khí thế của hắn dọa sợ mà để lộ chút gì đi...
Lữ Đông Miên ngẩng đầu chớp chớp mắt một cách vô tội nhìn hắn, trước khi trả lời y cảm thấy ngưỡng cổ trò chuyện như vậy rất mệt nên nhiệt tình vỗ vỗ vị trí bên cạnh trên sàn đan ý muốn hắn ngồi xuống.
“...”
Thái Thần nhìn y vẫn chẳng chút e dè nào, trong lòng có thật sâu bất đắc dĩ không biểu hiện ra nhưng vẫn bằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-thien-dinh-vo-thuong/3491421/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.