Những ngày sau đó nàng đều liên tục nằm trên giường nhớ nhung Bảo Bảo. Đôi khi nàng còn quên mất mà cứ vuốt bụng như thể Bảo Bảo vẫn còn ở đó.
"Phu nhân, Thành chủ gọi người ra ngoài chính điện, có người muốn gặp".
Ngoài những lúc bị chỉ đích danh phải đi như thế này thì nàng hầu như đều ở lì trong phòng, trầm mặc vô định.
Ở trong chính điện đã có hắn và Hoa Nguyệt chờ sẵn. Nàng để ý bụng của nàng ta khá to rồi, chắc cũng gần đến ngày khai hoa nở nhuỵ. Nàng ta ngồi kế bên hắn, bẽn lẽn dịu dàng.
"Thành chủ!" - Nàng lúc nào cũng phải chào hắn như thế.
"Phương Bội".
Cái tên đứng cạnh nàng gọi gì đó. Nàng không hiểu nên bỏ qua.
"Phương Bội!".
Hắn cứ gọi mãi. Đến lúc hắn đi ra đứng trước mặt nàng mà kêu.
"Phương Bội".
Nàng cuối cùng đã hiểu ra hắn đang gọi nàng.
"Gọi ta sao?" - Nàng tự chỉ vào bản thân.
Tên này cũng rất cao lớn. Hắn đi vào đây trên mình vẫn còn khoác nguyên áo giáp bạc, mũ bạc.
"Nàng không nhớ ta sao?".
Nàng chau mày. Nàng đâu có quen hắn.
"Ngài là ai vậy?".
"Ta chính là Mã Hoàng!".
Nàng càng nhận không ra. Cái tên này nghe lạ hoắc.
"Nàng thật sự không nhận ra ta".
Lúc nói ra câu này, nàng nghe thấy trong giọng của hắn có chút trầm buồn không lời nào tả hết.
Thành chủ dường như hơi mất kiên nhẫn trước màn chào hỏi này của nàng với hắn, liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-that-sung-cua-thanh-chu-dai-nhan/2424467/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.