"Muội muội...".
Nàng cảm thấy khó tin. Nàng đang mơ phải không? Sao nàng lại thấy Băng Lan đang ở đây? Đầu nàng đau, giống như có ai đang nạo khoét ở bên trong vậy. Nàng đang rất cần một liều thuốc giảm đau. Mỗi lần bị gọi tỉnh dậy, nàng đều cảm thấy đau đến chết đi sống lại.
"Sao muội lại hồ đồ như vậy chứ?" - Băng Lan bật khóc - "Mã Hoàng đã kể cho tỷ nghe hết mọi chuyện rồi. Tên Thành chủ đó thật quá đáng. Sớm biết vậy, ngày xưa tỷ đã sớm tác thành cho muội và Thiên Dịch. Bây giờ trông thấy muội như thế này, tỷ luôn không ngừng tự trách".
Nàng không muốn Băng Lan phải đau lòng nhưng vừa khẽ nhúc nhích thì đầu nàng ong ong, mắt hoa hết cả lên. Tay nàng khẽ đưa lên chỗ vết thương đang nhức nhối cảm thấy toàn bộ sinh lực đều đang bị nó hút kiệt. Môi nàng trắng bệch ra vì đau đớn.
"Muội từ từ thôi. Đừng quá kích động. Cho dù thế nào cũng nên quý trọng thân thể mới đúng".
Băng Lan sụt sùi khóc. Nàng đang đau muốn ngất đi đây mà còn chưa khóc, tỷ tỷ sao lại khóc vậy chứ? Nàng muốn mở miệng khuyên giải tỷ tỷ nhưng không sao thốt nên được lời nào.
Nàng chợt nhớ ra, nàng bị câm.
"Tiểu thư, người đừng quá đau lòng!" - Khinh Nhi đưa cho tỷ tỷ tờ khăn tay, nói hộ lòng nàng.
Tuy nhiên, Băng Lan không lấy thế làm cảm kích. Ngược lại còn nổi giận.
"Tại ngươi! Tất cả là tại ngươi! Khi không ngươi lại đi giở trò
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-that-sung-cua-thanh-chu-dai-nhan/2424457/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.