Luôn luôn thận trọng như Lý Minh Nguyệt lập tức nhìn ra mấu chốt, đừng xem động tác của Trì Nguyệt coi như ôn nhu nhưng động tác lau vết thương rõ ràng rất nhanh, nha đầu này mặt ngoài không biểu lộ cái gì nhưng trong đầu lại rất thương tiếc người trong lòng, trước đây vẫn luôn cảm thấy tảng đá không mở mang đầu óc này hẳn là rất dễ trêu đùa nhưng nàng thật sự thông suốt rồi, cánh tay bẻ ra bên ngoài rồi, thực sự là làm cho người ta không vui! "Được rồi, ngươi dỗ dành người trong lòng ngươi đi, để tránh trong lòng lại bất mãn ta." Lý Minh Nguyệt rút tay mình về, nàng có mang theo nữ y, cho nên nữ y lập tức lấy thuốc ra, đem thuốc bột rắc lên chỗ bị cắn trên tay, sau đó thay nàng băng bó. Lý Trì Nguyệt nhìn thấy vậy liền lập tức từ trên người xuất ra một chiếc khăn khác đưa cho Đồ Cửu Mị, Đồ Cửu Mị làm sao chịu nhận, nàng xoay người đưa lưng về phía Lý Trì Nguyệt, nàng rất oán giận phu nhân. Lý Trì Nguyệt nhìn thấy Đồ Cửu Mị không nhận, trực tiếp đưa tay kéo Đồ Cửu Mị, đem nàng kéo vào trong lòng, không để ý Đồ Cửu Mị giãy dụa phản kháng, nói cho cùng Đồ Cửu Mị đối với nàng cũng không thể chân chính ra sức phản kháng, tối đa cũng chỉ dục cự hoàn nghênh. Đồ Cửu Mị quả thật vô lực phản kháng, ngược lại không phải nàng luyến tiếc tức giận phu nhân, mà là lần này nàng thực sự rất giận, cũng không dự định cứ như vậy tha thứ cho phu nhân, không dùng lực phản kháng đó là bởi vì thân thể phu nhân quá mức nhu nhược, Đồ Cửu Mị biết bản thân khí lực lớn, sợ không cẩn thận làm phu nhân bị thương. Hành động thân mật, nàng chỉ có ý tốt, Lý Trì Nguyệt thân cận ít nhiều có tác dụng giảm bớt cơn giận của Đồ Cửu Mị, cảm giác được phu nhân ôn nhu thay nàng lau nước mắt, tâm Đồ Cửu Mị liền mềm đi rất nhiều, nhưng rốt cuộc vẫn còn có chút tức giận, vì vậy xoay mặt đi. "Tức giận?" Lý Trì Nguyệt dùng giọng nói rất mềm nhẹ biết rõ còn cố hỏi, nha đầu này quả thật rất tức giận đây, mũi đều khóc đỏ, đôi mắt cũng hồng hồng, cũng sắp biến thành thỏ rồi. Đồ Cửu Mị không đáp, nước mắt rơi càng thêm lợi hại, phu nhân rõ ràng đã biết còn muốn hỏi người ta, còn muốn ôn nhu lau vết thương cho kẻ xấu, nàng nghĩ tới đây cơn giận trong lòng không dễ dàng gì nguôi xuống lại trổi dậy, ánh mắt nhìn Lý Minh Nguyệt chứa vô hạn cừu hận. "Không có việc gì nữa, lại nói, không phải ngươi cũng đã cắn nàng một cái rồi sao?" Lý Trì Nguyệt khuyên giải an ủi. "Ta bị nàng ôm, còn bị nàng ngửi, phu nhân cũng không để tâm sao?" Đồ Cửu Mị phẫn nộ hỏi, nàng cảm thấy nếu như phu nhân bị người khác cường ôm hơn nữa bị người khác ngửi hương, nàng nhất định sẽ rất để tâm, lẽ nào phu nhân một chút cũng không để tâm sao? Nghĩ tới đây, Đồ Cửu Mị vừa phẫn nộ vừa đau lòng. Lý Trì Nguyệt nghe vậy trái lại thở dài, nàng thật ra nghĩ đến những chuyện còn tệ hơn, tỷ như Cửu Muội bị cường hôn gì đó, dù sao ngũ công chúa người này thật sự là không mấy chừng mực, cho nên vừa rồi trong lòng cũng vô cùng không thoải mái, chỉ là bề ngoài bình tĩnh hơn người khác, chỉ có thể đem cổ oán ý đè xuống, nghĩ sau này lúc nào đó đến thời gian ngũ công chúa cùng tam công chúa đấu pháp kéo chân ngũ công chúa một cái. Hiện tại nghe Đồ Cửu Mị nói mà chỉ cường ôm cùng ngửi hương nhất thời cảm thấy không có gì nữa, rất không thoải mái hóa thành nho nhỏ không thoải mái, xem ra tỷ tỷ vẫn biết đúng mực, dù sao từ nhỏ nàng đã theo ngũ công chúa, chừng mực trong lòng Lý Trì Nguyệt cũng phi thường lớn. "Ta đương nhiên để tâm, nhưng nàng là công chúa ta có thể có biện pháp gì đây?" Lý Trì Nguyệt đè thấp giọng nói âm thầm nói với Đồ Cửu Mị vô cùng bất đắc dĩ. Đồ Cửu Mị vừa nghe nữ nhân xấu xa không đứng đắn kia là công chúa, lập tức không tức giận phu nhân nữa, nước mắt cũng ngừng rơi. Đó là công chúa, phu nhân cũng không lớn bằng nàng ta! Tuy rằng trong lòng đối với chuyện Lý Minh Nguyệt khinh bạc còn thật sâu oán hận nhưng lại nghĩ đến nàng hung hăng cắn công chúa một ngụm lớn, phỏng chừng đều cắn đến da tróc thịt bong, lập tức có một chút khiếp đảm, mạo phạm hoàng thất, xử tử cũng có thể! "Nàng có thể trị tội ta hay không?" Đồ Cửu Mị ngừng khóc, bất quá bởi vì vừa rồi khóc đến thương tâm cho nên vẫn còn có nồng đậm giọng mũi. "Sẽ không, nàng thế nào cũng phải xem mặt mũi của ta cùng muội muội ngươi, phải biết rằng, ta cũng không phải dễ bị người khác khi dễ như vậy đi, nhưng ta từ nhỏ vẫn bị nàng khi dễ ta cũng không có cách nào." Lý Trì Nguyệt giả vờ đáng thương nói, Đồ Cửu Mị dễ lừa gạt. "Vậy chẳng phải là thường bị nàng khi dễ? Lẽ nào không có ai có thể trị nàng sao?" Đồ Cửu Mị oán giận nói, âm lượng cũng không tự giác mà đề cao, sau khi đề cao mới ý thức được ghê tởm công chúa kia còn đang ở bên cạnh, lập tức che miệng mình, nàng cho đến bây giờ chưa từng ghét ai đến thế, ác công chúa này tuyệt đối là người đầu tiên, khi dễ nàng không nói, còn khi dễ phu nhân, nhưng nàng cùng phu nhân cũng không có cách nào với nàng, nghĩ tới đây Đồ Cửu Mị vô cùng phiền muộn. "Cũng chưa hẳn, muội muội ngươi có thể trị được nàng." Lý Trì Nguyệt dán bên tai Đồ Cửu Mị, dùng âm lượng Lý Minh Nguyệt tuyệt đối không nghe được âm thầm nói, khiêu kích ly gián và vân vân, phải làm. "Đúng nga." Đồ Cửu Mị lúc này mới nhớ đến muội muội đã lên làm nương nương của mình, nhưng Đồ Cửu Mị nghĩ đến một vấn đề, nương nương cùng công chúa rốt cuộc ai lớn hơn một ít đây, phải biết rằng thân muội muội của hoàng đế không nhiều bằng tiểu thiếp, nhưng muội muội hình như lại được sủng ái... Mặc kệ, nàng chính là muốn hướng muội muội cáo trạng, cho dù muội muội trị không được ác công chúa kia, nàng cũng muốn khiến muội muội không nên cùng ác công chúa quá thân cận, vạn nhất bị ác công chúa này dạy hư thì sao! "Phu nhân, vừa rồi người ta không phải cố ý giận ngươi, người ta vừa rồi còn tưởng rằng ngươi cảm thấy nàng trọng yếu hơn ta, mới mới không vui, làm sao biết nàng lại xấu xa như vậy, từ nhỏ đã khi dễ ngươi, ngươi nhất định rất sợ nàng đi......" Đồ Cửu Mị là có hài tử tốt có sai liền nhận sai, lập tức hướng phu nhân thừa nhận sai lầm. "Ngươi biết khổ tâm của ta là tốt rồi." Lý Trì Nguyệt không chút nào chột dạ nói. Lý Minh Nguyệt nhìn hai người ân ái kia, thì thầm to nhỏ nói xấu nàng, liền có cảm giác người câm ăn hoàng liên có khổ không thể nói. Trì Nguyệt tưởng nàng không nghe được sao, lần này rõ ràng ta là người nhà ăn mệt có được hay không, Đồ Cửu Mị bị ôm một chút ngửi một chút có thể mất miếng thịt nào sao, còn nàng thì thật sự da tróc thịt bong, nếu sớm biết nha đầu kia cương liệt như vậy nói gì đi nữa nàng cũng không đi trêu đùa, vết thương đau nhức muốn chết còn không nói, vạn nhất lưu lại sẹo thì sao, như vậy làm sao được? Lý Minh Nguyệt cũng không hy vọng trên người mình có một tỳ vết nào, vạn nhất bại bởi Lý Lăng Nguyệt vậy thật là thua thiệt lớn, dung mạo của nàng nói gì đi nữa cũng không thể bại bởi Lý Lăng Nguyệt. Nghĩ tới đây. Lý Minh Nguyệt trong lòng u uất. Hai kẻ ân ái đáng ghét, dĩ nhiên còn đem nàng biến thành kẻ ỷ thế hiếp người ác công chúa. Đặc biệt là Trì Nguyệt, người ta từ nhỏ rất bảo vệ nàng, nào có khi dễ nàng, nếu nàng có gan thì đến nói trước mặt nàng, ở sau lưng nói xấu như vậy tính là gì! Bất quá, Trì Nguyệt trái lại rất biết dỗ dành a!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]