Lúc Thôi Loan Thúy không có chuyện để làm sẽ đi luyện chữ,, còn hơn những thiếp thất khác, thời gian của nàng thật ra không khó qua, không luyện chữ, cũng có thể luyện cầm, mỗi một dạng dụng tâm nghiên cứu đều cần tiêu hao rất nhiều thời gian cùng tinh lực. Lục Sa một bên giúp thất phu nhân mài mực, một bên nhìn chữ viết của thất phu nhân, thật tình cảm thấy chữ viết của thất phu nhân cũng xinh đẹp giống như dung mạo của nàng, thậm chí có phần mềm mại mỹ lệ hơn cả dung mạo của nàng, chữ viết này vô cùng thanh nhã, hạ bút có lực, nét chữ của ngũ phu nhân so với thất phu nhân giống như gối thêu hoa trên gối, điểm ấy Lục Sa muốn trái lương tâm phủ nhận đều khó khăn. "Ngươi viết vài chữ cho ta xem." Thôi Loan Thúy đem bút lông trong tay đưa cho Lục Sa. "Ta chỉ nhận biết vài chữ, nào dám bêu xấu trước mặt phu nhân đây." Mặc dù đang là nha hoàn, nhưng Lục Sa rất có thiên phú đọc sách viết chữ, nhưng lúc trước ma ma chỉ dạy các nàng nhận biết mặt chữ, biết viết vài chữ là được rồi, dạy rất qua loa, cho dù Lục Sa đối với đọc sách viết chữ có hứng thú cũng chỉ có thể viết chữ tốt hơn nha hoàn khác một chút, cho nên Lục Sa nào dám trước mặt thất phu nhân xuất thân dòng dõi thư hương viết chữ, vậy chẳng phải là múa rìu qua mắt thợ sao! "Ta bảo ngươi viết thì viết đi, dài dòng nhiều như vậy làm gì?" Thôi Loan Thúy đem bút nhét vào tay Lục Sa, không cho nàng cự tuyệt. Lục Sa cầm bút lông bị cường ngạnh nhét vào tay mình, thầm nghĩ thất phu nhân thật đúng là bá đạo, thích ép buộc, tính tình cường ngạnh, Lục Sa cũng chỉ đành đặt bút viết vài chữ trên giấy. "Chữ so với trong tưởng tượng của ta tốt hơn một chút, nhưng cũng chỉ là so với Lục Lâm các nàng mạnh hơn một chút." Thôi Loan Thúy dĩ nhiên dùng tiêu chuẩn cao cao của mình đánh giá chữ viết của nha hoàn. "Ta là nha hoàn, có thể biết vài chữ đã không sai rồi, làm sao còn có thể viết ra chữ đẹp đây." Lục Sa cảm thấy bản thân so với những nha hoàn không biết chữ khác đã may mắn rất nhiều. " Không ngại, ngươi ở đây, nhàn rỗi cũng không có việc gì làm, không bằng ta dạy cho ngươi, với tư chất của ngươi, không bao lâu nhất định có thể viết được chữ tốt." Thôi Loan Thúy cảm thấy tư chất của Lục Sa trên phương diện đọc sách viết chữ không tệ. "Ta là nha hoàn, cho dù viết chữ đẹp thì có tác dụng gì?" Lục Sa tự giễu hỏi ngược lại. " Đừng luôn đem nha hoàn treo ở bên mép, ta nghe rất chán ghét." Thôi Loan Thúy nhíu mày nói, thân phận của nàng so với nha hoàn cao hơn rất nhiều,nhưng nàng cũng không cảm thấy thân phận thấp thì cái gì cũng không cần biết. "Ngươi biết người khác không biết, chính là một loại bản lĩnh, hữu dụng vô dụng, ngày sau cũng chưa nói chắc được. Nếu không phải ta luyện tốt cầm nghệ, có chút văn tài, những kẻ học đòi văn vẻ kia làm sao sẽ đem ta để vào trong mắt đây." "Đó là tạo hóa cùng bản lĩnh của thất phu nhân, không phải tất cả mọi người đều có bản lĩnh như thất phu nhân." Không phải ai cũng có thể có tư chất loại đó. "Người muốn người khác xem trọng mình thì trước tiên phải xem trọng bản thân, nếu bản thân ngươi cũng không xem trọng ngươi thì ai sẽ để ngươi vào trong mắt đây, cho dù là trong lòng ngũ phu nhân ngươi cũng sẽ thấp kém đi?" Thôi Loan Thúy cũng không tin một người không muốn đời đời làm gia nô lại cạm lòng trở nên thấp kém như vậy. Lục Sa nhìn thất phu nhân không lời nào phản bác, lại có cảm giác bừng tỉnh đại ngộ, đúng vậy, người trước tiên phải xem trọng bản thân sau đó người khác mới có thể tôn trọng mình. Trong lòng ngũ phu nhân, thất phu nhân cần phải được nịnh bợ lấy lòng, còn nàng thì bị xem nhẹ, loại tâm lý này Lục Sa lại có một chút lý giải. Cho dù là nàng, nàng cũng biết thất phu nhân được ngũ phu nhân ưu ái, mà nàng bị xem nhẹ là đương nhiên. Thất phu nhân được ưu ái cũng là thứ mà thất phu nhân tranh thủ được, không phải trời sinh đã có, đột nhiên nàng có chút kính nể thất phu nhân, mà không phải giống như trước kia chỉ là đơn thuần đố kị điểm tốt của nàng. "Thất phu nhân nguyện ý dạy ta, đương nhiên là Lục Sa có phúc, Lục Sa phiền thất phu nhân rồi." Lục Sa lập tức sửa miệng, nàng vốn cảm thấy hứng thú với đọc sách viết chữ, cho dù học vô dụng nhưng tuyệt đối là không có hại gì, chí ít có thể kéo gần khoảng cách với thất phu nhân. Thôi Loan Thúy nhìn thấy Lục Sa buông lỏng, hơi nở nụ cười, nha đầu này quả nhiên không ngu ngốc, nàng muốn dạy nàng ta, quả thật là nàng ta có phúc, chút bản lĩnh của Liễu Phi Nhân trong mắt Thôi Loan Thúy bất quá là chút tài mọn. Lục Sa nha đầu này,, không kém, chỉ cần tiêu tốn ba năm, vượt qua Liễu Phi Nhân không phải không có khả năng. Bất quá Liễu Phi Nhân có sở trường của nàng, chí ít trên phương diện câu nhân cùng thấu hiểu nhân tâm, Liễu Phi Nhân từ nhỏ lăn lộn phong trần nên phương diện này hơn nàng một chút. "Ngươi tiếp tục viết chữ, ta nhìn xem chỗ sai là ở đâu." Thôi Loan Thúy nói. Lục Sa liền cầm lấy bút tiếp tục viết chữ, chỉ là viết đến phân nửa thời gian, tay của thất phu nhân phủ lên bàn tay nàng, đứng ngay phía sau nàng, cùng lưng nàng dán sát vào nhau. Lục Sa chỉ cảm thấy bản thân bị vị đạo đặc hữu trên người thất phu nhân vây quanh, mùi hương trên người thất phu nhân không giống với ngũ phu nhân, hương vị trên người ngũ phu nhân nồng đậm hơn, giống như hương hoa nồng đậm, dễ ngửi nhưng khiến người ta có chút choáng váng, mà hương trên người thất phu nhân lại nhẹ hơn rất nhiều, có cảm giác thông thấu thanh sảng, tựa như vị đạo của thanh trúc mang theo chút mùi mực nước, mùi mực là do lúc luyện chữ dính lên người. Có người nói, lúc vào phủ, phu nhân cảm thấy thất phu nhân thích hợp với một loại hương nàng chế ra nên liền tặng hương cho thất phu nhân, thất phu nhân cũng vừa ngửi đã thích, từ đó về sau luôn mang túi hương bên người, dùng hết còn có thể hướng phu nhân lấy thêm hương liệu, đại khái chính là loại hương này đi, đặc biệt khiến người khác ấn tượng khắc sâu. Nghĩ đến thất phu nhân là người duy nhất trong phủ được phu nhân tặng hương, có người nói hương liệu của phu nhân đều là đưa cho các quý nhân ở kinh thành, Bình Âm Huyện không có mấy người có tư cách dùng hương do phu nhân điều phối. "Cầm bút, cần lực...." Như vậy gần gũi đến gần, Thôi Loan Thúy dĩ nhiên cũng ngửi được vị đạo trên người Lục Sa, không có vị đạo gì, thanh thanh sảng sảng, Thôi Loan Thúy vẫn luôn cảm thấy Liễu Phi Nhân mang túi hương vị đạo quá nặng, có chút gay mũi, cũng may không tính toán khó ngửi. Chỉ là thân thể Lục Sa cứng nhắc khiến Thôi Loan Thúy hơi vung lên khóe miệng, nha đầu này đối với sự thân cận của nàng cũng không phải là thờ ơ, bất quá cũng là bình thường, nha đầu này chỉ cần thích nữ nhân sẽ đối với thân thể nữ nhân cảm thấy mẫn cảm. Lục Sa nhìn thấy thất phu nhân nói rất chăm chú, thân thể cứng nhắc mới có chút thả lỏng, tự thôi miên bản thân nói thất phu nhân chỉ là đang chuyên tâm dạy nàng viết chữ, tuy rằng tư thế này vô cùng thân mật thực sự có chút khiến người thấp thỏm bất an. Lục Sa đè xuống cảm giác khác thường trong lòng, khiến bản thân tĩnh tâm viết chữ,, cũng may viết chữ vốn là có tác dụng tĩnh tâm, không bao lâu tâm tư của Lục Sa tất cả đều đặt trên viết chữ. Thời gian luyện chữ trôi qua rất nhanh, buổi trưa nhanh chóng trôi qua. Thất phu nhân mệt mỏi, muốn tắm rửa đi ngủ. Lục Sa không nghĩ đến chính là thất phu nhân dĩ nhiên ngay cả tắm rửa cũng để nàng đến hầu hạ, cũng không biết thất phu nhân nghĩ như thế nào, tuy rằng nàng cùng thất phu nhân có quan hệ như vậy, nhưng nàng tóm lại là thích nữ tử, nhìn thân thể một nữ tử khác tóm lại cảm thấy xấu hổ, đặc biệt thất phu nhân ngay cả cái yếm cùng tiết khố đều cởi xuống, đôi mắt Lục Sa không dám nhìn, tay lại càng không dám sờ thân thể thất phu nhân, thay thất phu nhân tắm rửa. "Thất phu nhân, hay là ngươi bảo Lục Lâm hầu hạ ngươi tắm rửa đi, ta cuối cùng cũng là thích nữ tử." Lục Sa hận không thể lập tức thoát khỏi hiện trường. "Trong lòng ngươi có Liễu Phi Nhân, đối với thân thể của ta, ngươi xem rồi cũng không sao đi, lẽ nào ngươi còn sợ bản thân sẽ sinh tạp niệm gì đó với ta sao?" Thôi Loan Thúy không cho là đúng hỏi ngược lại. "Thất phu nhân lẽ nào sẽ không cảm thấy xấu hổ sao?" Lục Sa chỉ cảm thấy bản thân xấu hổ đến hận không thể tông cửa xông ra, mà thất phu nhân giống nhau không có việc gì, cho dù là ngũ phu nhân lỏa thể trước mặt nàng thì cũng sẽ không thản nhiên giống như thất phu nhân, cho dù là nàng quang lỏa bại lộ trước mặt ngũ phu nhân đều sẽ cảm thấy vạn phần không được tự nhiên. "Nêu xấu hổ sao?" Thôi Loan Thúy hỏi ngược lại, tắm rửa mà thôi có cái gì hảo xấu hổ, người cảm thấy xấu hổ có lẽ là tâm tư không thuần khiết đi. Tuy rằng nàng muốn đào góc tường Liễu Phi Nhân, nhưng cùng Lục Sa lăn sàng đan gì đó, hiện tại nàng ngược lại thực sự không nghĩ đến chỉ là cảm thấy nha đầu này có chút ý tứ, có thể viết thời gian. Lúc trước Liễu Phi Nhân không phải mượn cơ hội nàng có chút men say mà cùng nàng làm chuyện đó sao, dù sao thì có những lúc người thanh tỉnh vẫn luôn không dễ dàng phóng túng. Cho dù nha đầu này cùng Liễu Phi Nhân yêu thích chuyện đó, Thôi Loan Thúy cảm thấy cũng không phải thời gian, dù sao nàng đối với nha đầu này cũng chỉ mới vừa có hứng thú không lâu, chưa từng có nhiều tiếp xúc vẫn luôn cảm thấy đột ngột. Lục Sa nào biết thất phu nhân đã suy nghĩ đến một phương hướng rất xa, nàng chỉ cảm thấy cho dù là người khác quang lỏa trước mặt nàng, nàng cũng sẽ xấu hổ, huống hồ thất phu nhân còn là tình địch của nàng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]